YSNLM chương 11

Chương 11

Trương Viễn Sơn trong lòng nhất thời cảm thấy vui vẻ, mắng Hàn Chiến, đem sự tình biến thành không còn đường nào để cứu vãn. Loại tình huống này trước đó hắn không hề dự đoán đến, nhưng khi tỉnh táo lại liền có chút hối hận.

Trở lại mặt tiền cửa hàng được thuê xuống dưới ở phố Lê Sạn của tô giới Pháp, nhìn không gian được trang hoàng loạn xì ngầu, cùng với những đống dược liệu được chất tại một góc, giá hàng, lúc trước cảm thấy Hàn Châm vì mình chạy trước chạy sau thật vất vả, Trương Viễn Sơn tự nhiên cảm thấy chính mình lúc ấy thật là rất xúc động.

Ngược lại, Hàn Châm lại dùng lời hay an ủi hắn, nói hắn không cần lo lắng, nói y hai ngày nữa sẽ nghĩ biện pháp.
Chính là, hai người bọn họ không nghĩ tới là, hai ngày còn chưa trôi qua, Hàn Chiến liền sai người đem tờ giấy phép kia đưa tới. Trương Viễn Sơn cầm giấy phép ngây ngốc, cảm thấy Hàn Chiến làm như vậy thật sự có chút không thể tin được.

Trương Viễn Sơn không rảnh rỗi để suy nghĩ Hàn Chiến có ý tứ gì. Xóa tan cái chướng ngại cuối cùng này, hắn càng không có gì để phải lo lắng, đem hết tinh lực của mình đi trang hoàng cửa hàng.

Hôm nay, hắn xem qua tiến độ trang hoàng xong, liền mang theo danh sách dược phẩm đã được liệt kê tốt đi Hàn Công Quán. Hôm nay vốn là Hàn Châm nói sẽ đi cùng đến cục quản chế dược phẩm, nhưng kết quả đến gần thời gian bị người khác gọi đi có việc, hắn chỉ có thể đi một mình.

Hắn cầm cái chìa khóa xe đến gara hậu viện Hàn phủ. Ở nơi đó, đụng phải người hắn không muốn gặp lại nhất – Hàn Chiến, y cũng mở xe chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này, Trương Viễn Sơn đang muốn quay đầu xe tải, vừa vặn lại cản đường ra của Hàn Chiến.

Hàn đại thiếu đem xe cũ của mình dịch sang một bên, chờ hắn quay xe đi ra ngoài. Vừa nhìn đã rõ, kỹ thuật điều khiển xe của Trương Viễn Sơn vô cùng kém cỏi, đảo đi đảo lại mấy lần cũng không thể đưa xe ra được, trong mắt y rõ ràng hiện lên ý tứ trào phúng.

Trương Viễn Sơn nhìn thấy Hàn Chiến đã vốn khẩn trương, hơn nữa oại xe ô tô kiểu cũ tay động mà tính năng không hoạt động, hắn căn bản không có quen sử dụng. Tâm lý hốt hoảng mà tay thì lại xoay chuyển trơn trượt quá mau, thiếu chút nữa thì đụng vào xe của Hàn Chiến.

Cũng may Hàn Chiến phản ứng mau, vừa thấy tình huống không ổn, lập tức liền đem xe lui về phía sau. Nếu không, xe của y và xe tải thân mật tiếp xúc nhau xong không biết chuyện gì sẽ xảy ra…

Trương Viễn Sơn lúc này bị dọa đổ mồ hôi lạnh.

Mấy tên dọn hàng đứng ở phía sau cũng hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống xe.

Hàn Chiến bình tĩnh ra khỏi xe, đi đến bên cửa kính xe tải, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.

Ngày đông lạnh, Trương Viễn Sơn bị Hàn Chiến dọa sợ, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Nhìn y đút tay vào trong túi áo bành tô, Trương Viễn Sơn không chút nghi ngờ y ngay giây tiếp theo có thể sẽ rút súng ra cho mình mấy phát vào đầu! (•0•)
Hắn vội vàng kéo cửa xe nhảy xuống, tươi cười giải thích với Hàn Chiến: “ Vụng về, vụng về, không làm thiếu soái ngài sợ chứ?!”

Hàn Chiến xem hắn mồ hôi chảy ròng ròng, sải bước đem cửa xe tải kéo ra, nhếch môi chỉ nói một câu: tránh ra!

Trương Viễn sơn tuy rằng không hiểu hết câu này, vẫn ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh, Hàn Chiến ngồi vào vị trí lái xe. Hắn lưu loát nhìn kính chiếu hậu rồi nhanh nhẹn đem xe quay đầu lại.

Dừng xe hoàn hảo, Hàn Chiến không mang theo chút tức giận nào thấp giọng hỏi: “ kỹ thuật kém vậy, sao không bảo tứ thiếu gia của ngươi làm lái xe cho ngươi?”

“…Lái xe hôm nay không rảnh.”

“Ngươi lấy xe này là muốn đi lấy hàng?” Hàn Chiến vốn đã đi tới xe của mình, kéo cửa xe ra, nghe hắn nói như vậy, nhíu mày đóng cửa xe lại, xoay người nhìn Trương Viễn Sơn.

“Đúng vậy!” chính vì kỹ thuật lái xe kém cỏi của bản thân, Trương Viễn Sơn trả lời mười phần không lo lắng.

“…” Hàn Chiến trầm mặc, lập tức lên xe tải đóng cửa xe lại, quay tay lái đem xe đi ra khỏi Hàn phủ.

Ngồi ở bên cạnh y, Trương Viễn Sơn nhìn biển quảng cáo bên ngoài, biết đây là đường đi đến cục quản dược phẩm, trong lòng không khỏi có chút giật mình: người này hôm nay uống nhầm thuốc sao? Hay là đổi tính? Hôm nay sao lại giống như thành người khác, không phải kẻ mặt người dạ thú nữa hay sao?!

Hắn quay đầu xem xét gương mặt không đổi sắc của Hàn Chiến, ngẫm lại lịch sử huy hoàng của bản thân, theo bản năng dịch mình đến bên cạnh cửa xe. Hàn Chiến đang lái xe liếc mắt thấy động tác này của hắn, khóe miệng liền lộ ra nụ cười trào phúng.

Trương Viễn Sơn bị y cười đến cả người run run, kiến thiết tâm lý một hồi lâu mới có dũng khí hỏi một câu: “Kỳ thật ta có thể chờ lái xe trở về, chậm trễ chuyện của ngài sẽ không tốt!”.

Hàn Chiến lạnh lùng liếc hắn một cái, Trương Viễn Sơn cả lưng cứng đờ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. ⊙﹏⊙b hãn

Hàn Chiến lái xe rất tốt, chiếc xe tải rất lớn đi trên đường cái cũng có tốc độ rất nhanh, hai bên ngã tư đường cảnh vật thay đổi nhanh chóng. Trương Viễn Sơn giả bộ nhìn phong cảnh bên ngoài, hai người ai cũng không nói chuyện, trong xe tự nhiên có một cảm giác an tĩnh đến đáng sợ.

Ngay lúc Trương Viễn Sơn cho là bộn họ sẽ im lặng như vậy cho đến lúc đên cục quản lý dược, Hàn Chiến một mực yên lặng đột nhiên mở miệng: “Ngươi vẫn sợ ta như vậy?”

“Ách ~, không đâu, chỉ là ngạc nhiên sao ngài tự nhiên sẽ như vậy! Không phải ngài vẫn rất bận sao.” Trương Viễn Sơn nhìn hắn một cái, mặt không đổi sắc nói dối.

Hàn Chiến khóe miệng khẽ nhếch, thản nhiên trào phúng.

Đến cục quản lý dược, Hàn Chiến không xuống xe.

Trương Viễn Sơn cầm túi một mình vào tòa nhà, hỏi han vài người mới tìm được chỗ phê hàng.

Vị quản sự một thân áo dài nhìn nhìn phê duyệt của Hàn Chiến. Tay trái ở mặt bàn trước mặt Trương Viễn Sơn gõ vài cái, thấy hắn căn bản không có phản ứng gì, sắc mặt vốn đang hòa ái lập tức liền có vẻ khó chịu.

Hắn đẩy đẩy kính mắt trên mũi, chỉ vào dược phẩm trên danh sách nghiêm trang chững chạc nhìn Trương Viễn Sơn: “ vài loại dược phẩm này đều là thuốc cấm, sao lại có người phê duyệt? Phê duyệt này ngươi lấy từ chỗ nào tới?”

“…Cái này là Hàn Chiến tự mình phê! Có gì sao?” Trương Viễn Sơn không nghĩ tới lại có người nghi ngờ tính chân thực của bản phê duyệt này.

Hắn vừa nói như vậy, sắc mặt quản sự liền càng khó nhìn, cả gương mặt dài so với mặt ngựa còn dài hơn, cầm bản phê duyệt cao giọng làm quan hỏi: “Hiện tại mấy loại thuốc này vẫn chưa có hàng, hai ngày nữa ngươi quay lại đi, đến lúc đó ta phê duyệt cho ngươi!”

Đã nói không có thuốc, Trương Viễn Sơn chỉ có thể ủ rũ trở về xe tải. Mắt nhìn người đang dựa vào chỗ người lái nhắm mắt nghỉ ngơi, nghĩ thầm, ngươi cũng không có tác dụng gì, người ta căn bản cũng không nể mặt ngươi.

Đang lúc yên lặng chửi thầm, Hàn Chiến mắt cũng không thèm mở liền mở miệng: “Như thế nào không bảo bọn hắn đi dọn hàng?”

“Nói không có thuốc, phải đợi lần sau!” Trương Viễn Sơn ảo não vuốt vuốt tóc.

“…Cục dược phẩm mà lại không có thuốc?! Ai nói cho ngươi như vậy?” Hàn Chiến nghe vậy lập tức liền mở mắt, biểu tình rất kỳ quái.

“Quản sự phê đơn thuốc!”

Hàn Chiến không nói gì, nhìn Trương Viễn Sơn như nhìn tên ngốc, bỏ lại một câu: đi theo ta, rồi đi xuống xe.

Hai người một trước một sau đi vào chỗ phê đơn.

Gặp được vị quản sự mặc áo dài, Hàn Chiến lấy danh sách đã được phê duyệt trên tay Trương Viễn Sơn trực tiếp ném “Ba” một tiếng trước mặt hắn, mặt lạnh tanh hạ mệnh lệnh: “Trong vòng 10 phút, đem danh sách thuốc này chuẩn bị tốt cho ta!”

Hàn Chiến khí thế rất lớn, quản sự kinh ngạc cầm lấy tờ phê duyệt kia xem bọn hắn. Bị liếc mắt một cái liền cứng đờ, lại liếc nhìn thêm một cái trên trán lập tức liền xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên cúi đầu khom lưng hướng Hàn Chiến chào hỏi: “Tiểu nhân không biết thiếu soái ngài muốn lấy dược phẩm, chậm trễ việc của thiếu soái, thật sự là đáng chết, tiểu nhân lập tức liền đi lo liệu!”

Hàn Chiến tự mình ra tay, dược phẩm chỉ chốc lát sau liền được chuẩn bị tốt.

Trương Viễn Sơn nhìn kho hàng trước mặt xếp chỉnh chỉnh tề tề các hòm thuốc, không thể không tán thưởng cái tốt của quyền thế! Hắn nếu mà có cái chức tương đương với thiếu soái, khẳng định so với Hàn Chiến còn uy phong hơn!\\(^o^)\~

Trương Viễn Sơn kiểm tra rõ ràng doanh số, chỉ huy mấy tên phụ xe thay phiên nhau dọn thuốc lên xe.

Rời khỏi cục quản dược cùng cả đám quan viên lớn nhỏ vây quanh, Hàn Chiến trở lại phòng điều khiển, dựa lưng vào ghế dựa hút thuốc, xuyên qua làn khói mà dõi theo thân ảnh quay đến quay đi của Trương Viễn Sơn, dùng ánh mắt thoát hết y phục của hắn, âu yếm dọc theo thân thể mê người…

Hạ thân không thể tránh khỏi bắt đầu trướng đau, dục vọng muốn đem Trương Viễn Sơn nắm chặt trong tay của y ngày càng mãnh liệt.

Được Hàn Chiến hỗ trợ, số hàng kia rất nhanh đã được đưa đến trước cửa hàng. Hàn Chiến sải bước lái xe quay trở lại Hàn công quán. Trương Viễn Sơn sau khi do dự, đi đến cửa lái xe, có chút không được tự nhiên nói lời cảm tạ với hắn.

Gương mặt nguyên bản không đổi sắc đột nhiên liền nở nụ cười, tầm mắt phiêu đãng trên cánh môi nở nang của hắn dạo qua một lượt, cười đến thực ý tứ thực ái muội: “Nếu đã cảm ơn ta, vậy phải có chút thành ý!”

Trương Viễn Sơn xem mắt y dẫn theo một tầng đen đặc hỏa tinh, lập tức hiểu được trong lòng y đang suy nghĩ cái gì.

Tên cầm thú này! Mệt hắn hôm nay vừa mới cảm thấy y còn giống con người!

Hắn trừng mắt nhìn Hàn Chiến liếc mắt một cái rồi xoay người muốn nhảy xuống.

Đáng tiếc, động tác của hắn không nhanh như Hàn Chiến!

Hàn Chiến mau tay nhanh mắt một cái bắt được vạt áo của Trương Viễn Sơn, kéo về phía mình nâng cằm hắn lên, dán vào hai môi hắn rất nhanh liền lập tức thả tay. Kéo ra một chút khoảng cách, nhìn vẻ mặt nén giận của Trương Viễn Sơn, đầu lưỡi liếm liếm môi ý tứ chưa đã thèm, giọng nam trầm thấp chỉ hắn nói:
“Bảo bối ~, như vậy mới có thành ý! Lần sau nhớ kỹ!”

“ Trước mắt mọi người, ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ là gì hay không!”

Trương Viễn Sơn nhìn quanh bốn phía. May mắn, đây là hướng về phía mặt tiền cửa hàng, không có ai đi qua. Trong lòng không phải không tức giận: người này sẽ không chút nào cố kỵ hay sao? Mình là doanh nhân, cái hành vi phóng đãng này mà bị phóng viên chụp được đề đến trên trang bìa, rất xinh đẹp, rất vẻ vang hay sao?!!!

“Chúng ta lần sau tìm địa phương không có người!” Hàn Chiến đắc ý nhướng mày nói với hắn.

Trương Viễn sơn thật sự bội phục da mặt dày của người này.

Hôm nay Hàn Linh tan học ở sau cửa trường học đụng phải Lưu Lan Lan vừa vặn đi ngang qua. Sau khi Trương Viễn Sơn rời cương vị công tác, Hàn Linh cũng không lại đi bệnh viện, các nàng coi như đã lâu không gặp nhau. Hai người hàn huyên nói chuyện, Lưu Lan Lan biết được nàng hiện tại muốn đi tìm Trương Viễn Sơn, liền rất nhiệt tình đi cùng nàng.

Vừa đến nơi, Lưu Lan Lan mới biết được Trương Viễn Sơn xin nghỉ công tác thì tự mình mở phòng khám. Nhìn Hàn Châm, Hàn Linh vì hắn vội vàng, ngẫm lại khi hắn đến bệnh viện với hai bàn tay trắng, Lưu cô nương hiểu được hắn đây là có chỗ dựa tốt…

Các phòng khám giống nhau đều cần phải trang bị một người hộ sĩ, thuận tiện tiếp đãi nữ bệnh nhân. Trương Viễn Sơn dán thông cáo tuyển dụng ra ngoài đã vài ngày nhưng cũng không có ai đến nhận lời mời. Chính khi âm thầm sốt ruột, Lưu Lan Lan đến đây, nàng tới là để nhận lời mời làm hộ sĩ!

Trương Viễn Sơn kinh ngạc hỏi nàng tại Thánh Đức bệnh viện đang làm việc tốt, sao lại muốn đổi nghề. Lưu Lan Lan nói bên trong toàn là những bác sĩ nước ngoài, chính mình làm cũng không được vui. Trương Viễn Sơn bởi vì quan hệ với Thomas có chút chần chờ, kết quả Lưu Lan Lan tự đoạn đường lui lấy ra thư từ chức đã được ký tên có hiệu lực.

Cứ như vậy, Lưu Lan Lan thành đệ nhất hộ sĩ tại phòng khám Viễn Sơn.

Phòng khám bệnh, dược phẩm đã được chuẩn bị hoàn tất, chỉ chờ ngày hoàng đạo để khai trương buôn bán.

Ngày khai trương, Hàn Châm, Hàn Linh ăn mặc chỉnh tề, Thomas cũng tặng lẵng hoa đến, tất cả đem mặt tiền của cửa phòng khám đều lấp đầy.

Giờ lành đến, Trương Viễn Sơn lấy ra một cái bật lửa xem xét bắt tay vào chuẩn bị đốt pháo.

Lúc này, một chiếc xe cổ sơn màu sính lượng gắn loa xua tan đám người xem náo nhiệt đứng ở trước cửa phòng khám. Cửa xe mở ra, Hàn Chiến một thân tay trang áo bành tô, khí vũ hiên ngang từ trên xe đi xuống…

Đi theo phía sau hắn còn có vài chiếc xe, chính là thương hội, gồm phó hội trưởng cùng với những nòng cốt trong thương hội. Mặt sau cùng theo tới chính là những phóng viên các tòa soạn báo. Nhìn số lượng cameras kinh người, ước chừng tất cả phóng viên tin tức ở Thiên Tân đều đến đây!

Những người áo mũ chỉnh tề này đều là những nhân vật nắm giữ thực quyền ở Thiên Tân. Bọn họ đến khiến đám người vây xem tăng vọt, lập tức liền đem cửa phòng khám nén chặt như nêm cối.

Phóng viên cũng bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng tư thế chụp ảnh mãnh liệt. Cái loại cameras hơi nước kiểu cũ, loang loáng chợt lóe một đạo khói “Răng rắc” rồi lại lóe một đợt khói khác, biến hiện trường dường như xảy ra một trận hỏa hoạn lớn…

Trương Viễn Sơn căn bản không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, cầm cái bật lửa đơ người ngay tại trận. Đã quen với những trường hợp tương tự, Hàn Châm kịp thời phản ứng trước tiên, vỗ vỗ bả vai Trương Viễn Sơn thấp giọng nói: “Nhanh lên, đừng để lỡ giò lành!”

Hắn lúc này mới đánh bật lửa đi đốt pháo. Bởi vì rất khiếp sợ nên tay có chút phát run, sau khi thiếu chút nữa đốt tới tay của chính mình, châm nhiều lần mới đem pháo châm nổ được.

Pháo “Bùm bùm” vang lên liên tiếp không gián đoạn, hiện trường khói bốc lên lại càng đậm, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng. Những mảnh vụn nổ tung bay ra xung quanh, bay lả tả dừng lại trên tóc, trên vai mọi người…

Các phóng viên sử dụng máy quay phim đem khoảnh khắc có ý nghĩa lịch sử này từng giây từng phút một chân thật thu lại xuống dưới.

Trong toàn bộ quá trình, Trương Viễn Sơn đều bị vây trong trạng thái kinh ngạc. Hắn căn bản không nghĩ Hàn Chiến sẽ đến, bởi vì mình căn bản không có nói với y chuyện này. Hiện tại Hàn Chiến chẳng những đến đây, còn dẫn theo nhiều người có lực ảnh hưởng và phóng viên đến cổ động mình như vậy.

Việc này thật vượt ra ngoài sức tưởng tượng của hắn…

Hàn Châm thấy hắn vẫn luôn không kịp phản ứng, cũng rất tự giác trở thành người phát ngôn của “Viễn Sơn phòng khám”, thay thế Trương Viễn Sơn trả lời các vấn đề của phóng viên. Các phóng viên thấy thư ký riêng của thị trưởng tự mình đáp lại, lập tức hưng phấn như gà chọi, rất có tư thế muốn đem tổ tiên ba đời của Trương Viễn Sơn đều hỏi ra.

Hàn Chiến bị người vây quanh bên trong, Hàn Châm làm bộ dáng chủ nhà, khóe miệng có ý cười không rõ ý tứ.

Đường lang bộ thiền hoàng tước ở phía sau!(Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau)

Lưu Lan Lan mặc trang phục hộ lý, lộ ra nụ cười tối dịu dàng nhìn chằm chằm Hàn Chiến rất bắt mắt trong đám người.
Nàng xinh đẹp, thanh tú mà trong ánh mắt viết rõ ràng bốn chữ to: chí nhất định phải!

6 thoughts on “YSNLM chương 11

  1. Rất xin lỗi vì đọc đến chương này mới com cho chủ nhà……
    Bộ này hay quá. Cầu chương mới >/////<… Cầu yêu thương ~~~@////@~~~
    Pm :chủ nhà định bao h làm tiếp bộ này thế.

    • ta sẽ tạm thời cố gắp lấp những hố làm hơn phân nửa để mau hoàn còn những bộ mới edit vài chương đầu thế này đành phải tạm gác lại hoặc khi nào có hứng mới edit, mong nàng thông củm cố gắng chờ nhé nếu ko chờ được thì cứ tạm gặm qt trước ~~~

Bình luận về bài viết này