Tà phi chương 17

Chương 17 : Tranh đấu với nhau.

Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy  ^_^

Hoàng hôn diễm lệ như máu, đem bầu trời nhuộm thành một mảnh hồng sắc. Mặt  đường trải đá sáng bóng, bốn phía hành lang dựng các hòn giả sơn tinh xảo rất đặc biệt, trăm hoa cỏ theo gió phiêu vũ. Ánh hoàng hôn như lửa đỏ đáp xuống làm Long Diệu Hoàng cung hùng vĩ tráng lệ tỏa ra nét yêu mị huyễn hoặc

 

Ngự Khôn cung, tẩm cung của hoàng đế Hiên Viên Ly.

 

Từng cây cột lẫn bốn vách tường đều dát hoàng kim xa hoa, ngọc phỉ thúy lung linh chạm trên đỉnh cột. Từng đợt từng đợt gió nhẹ quanh quẩn, mùi hương thơm ngát nhè nhẹ tràn đầy bên trong. Rõ ràng bày ra là cảnh sắc quý giá hoa lệ, nhưng mơ hồ bên trong lại tỏa ra một chút hơi thở âm lãnh quỷ dị.

” Hoàng nhi, thân thể như thế nào?”. Trong tẩm cung bên trái ghế rồng, một nữ nhân trung niên đang thưởng trà, âm thanh thản nhiên từ môi đầy mọng phát ra. Trên người nàng một thân cung trang màu đỏ thẫm, mặt trên thêu một đóa mẫu đơn to bằng tơ vàng, vạt áo cùng tay áo dùng chỉ bạc tinh tế dệt nên Phượng hoàng, toàn thân tản ra khí chất cao quý, nàng chính là Khương thái hậu của Long Diệu Hoàng triều.

 

” Nhi thần đã làm mẫu hậu lo lắng, trước mắt thì tình trạng thân thể cũng không tệ lắm “. Theo ánh mắt thái hậu nhìn lại, trên long tháp, một nam tử ước chừng 20, 22 tuổi mở miệng nở nụ cười. Hắn một thân long bào hoàng kim chính là Long Diệu Hoàng đế__Hiên Viên Ly. Da thịt tinh tế kết hợp với chiếc mũi cao cùng con ngươi trong suốt, khuôn mặt thanh tú tuấn dật tuy rằng hiện lên một chút tái nhợt của bệnh trạng nhưng lại không thể che giấu đi khí chất cao quý toát ra từ người y.

 

” Vậy là tốt rồi “. Khương thái hậu đặt nhẹ chén trà xuống, ngữ khí đạm nhu, bất quá, nàng ngồi trên một chiếc ghế hoàng kim khác hoa văn bồ câu có nạm Huyết Lưu Ly ánh ra huyết sắc tiên diễm, lại tỏa ra một chút quang mang dày đặc.

 

” Thụy vương đến, Tuyên vương đến! “. Ngoài điện, một âm thanh có chút bén nhọn vang lên.

 

” Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế. Vi thần tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế”. Thụy vương Hiên Viên Diễm cùng Tuyên vương Hiên Viên Kỳ nháy mắt đi đến trước long tháp, khom người thi lễ nói.

 

” Đều là huynh đệ một nhà, không cần đa lễ, ngồi đi!”. Khóe mắt Hiên Viên Ly mỉm cười nhìn hai vị vương gia, hơi thở ẩn chứa suy yếu nói.

 

” Tạ hoàng huynh “. Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ đồng thời đáp, sau khi nói xong, nghiêng đầu, hai tròng mắt lạnh lùng va chạm giữa không trung. Tiếp theo dời bước đi về hai phía, phân biệt hai bên trái phải mà ngồi. Thụy vương Hiên Viên Diễm ngồi tại phía bên phải, Tuyên vương Hiên Viên Kỳ ngồi xuống phía bên trái cạnh Khương thái hậu.

 

Tuyên vương và Thụy vương cùng tuổi, đều là hai mươi. Tuyên vương có ngũ quan thanh tú tựa như được bàn tay thần tạo ra nhịp nhàng ăn khớp, lông mi cong cong, mũi cao thẳng, cả người tuấn mỹ dị thường. Chính là toàn thân quanh quẩn hơi thở âm lệ làm mất đi vẻ hoàn mỹ của hắn.

 

So sánh với Tuyên vương mà nói, Thụy vương vận tử y nhẹ nhàng, tóc đen tuyền theo gió phiêu vũ. Ánh hoàng hôn bao phủ lên người hắn khiến dung nhan mị hoặc chúng sinh càng thêm rực rỡ, khí chất lãnh ngạo vô cùng, xen lẫn một thân cao quý cùng một thân phiêu dật mới chân chính là hoàn mỹ nhất.

 

” Hừ…tướng quân phủ càng ngày càng kiêu ngạo “. Ánh mắt Hiên Viên Kỳ cùng Khương thái hậu âm thầm ngắn ngủi giao nhau, lạnh lùng mở miệng nói. Lời hắn nói thâm ý rõ ràng, hắn cùng Thụy vương đều đã tới hoàng cung, Thượng Quan Hạo cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn chưa đến rõ ràng là không đem tôn nghiêm của hoàng gia đặt vào mắt.

 

” Ai bảo lúc tiên hoàng còn sống đặc biệt coi trọng Thượng Quan tướng quân, hôm nay thái độ hắn trở nên như vậy cũng là bình thường”. Khương thái hậu cúi đầu, xoay chén trà, môi thản nhiên không chút để ý nở nụ cười nhạt.

 

Hoàng đế Hiên Viên Ly nửa nằm trên long tháp cùng Hiên Viên Diễm không tiếng động nhìn nhau, hai tay nhanh nhẹn nâng ấm trà đã chuẩn bị sẵn rót một chén trà nhỏ.

 

“Hoàng thượng còn không ngại tướng quân đến muộn, hai mẹ con các ngươi kẻ xướng người họa, người mù đều có thể nhìn ra rốt cuộc ai mới thực sự là không coi ai ra gì.” – Trong lòng Hiên Viên Diễm âm thầm cười lạnh mang theo trào phúng cùng khinh thường bất quá trên mặt không có một tia biểu lộ.

 

” Thượng Quan tướng quân đến, Thượng Quan tiểu thư đến!”. Đúng lúc này, ngoài điện lại vang lên âm thanh thông báo bén nhọn.

 

” Thần, Thượng Quan Hạo tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế “. Thượng Quan Hạo lập tức tiêu sái đến trước long tháp, khom người hành lễ. Tiếp theo hắn lại hướng tới hai bên trái phải long tháp cúi người nói:” Thần tham kiến thái hậu, Thụy vương, Tuyên vương”.

 

” Đợi nửa ngày, rốt cuộc Thượng Quan tướng quân cũng đã đến”. Hai mắt Hiên Viên Kỳ lạnh lẽo nhìn Thượng Quan Hạo, âm thanh trào phúng vang lên. Ánh mắt Thượng Quan Hạo đạm mạc quét qua Hiên Viên Kỳ, hắn không nói gì, thân hình đứng nghiêm thẳng tắp.

 

” Hoàng thượng, tướng quân phủ không phải cố ý đến muộn, chỉ là lúc ra cửa gặp mấy con chó điên không biết từ nơi nào xổng ra cắn ta cùng phụ thân, thế nên chậm trễ mấy canh giờ”. Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý liếc nhìn Hiên Viên Kỳ, đôi mắt vô cảm nhìn Hiên Viên Ly trên long tháp.

 

Ngay cả khi biết giờ phút này bị vây trong hoàng cung nguy cơ tứ phía, nàng vẫn như cũ không có hành lễ. Ở trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không có bất luận kẻ nào có tư cách để nàng hành lễ. Hoàng đế thì như thế nào? Thái hậu, vương gia thì làm sao ? Đối với nàng đều chỉ là một đám nhãi nhép, kẻ nào cũng đều tự mang mặt nạ vô hình hèn mọn diễn kịch.

 

Dừng một chút, ánh mắt toàn bộ mọi người đều dừng trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Rõ ràng là khuôn mặt xấu như quỷ, toàn thân lại tản mát khí chất trong trẻo lạnh lùng làm cho mọi người không thể xem nhẹ. Gió thoảng lưu luyến mái tóc dài như tơ của nàng, từng lọn tóc theo gió phiêu vũ, cả người tựa như tinh linh trong đêm tối, hơi thở thần bí quỷ dị khó lường.

 

” Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi thật to gan, không thấy Thượng Quan Hạo gặp chúng ta đều phải hành lễ sao?”. Hiên Viên Kỳ đột nhiên đập bàn, vẻ mặt hắn thẹn quá hóa giận quát lớn. Rõ ràng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ám chỉ người của Tuyên vương hắn là con chó điên, phế đi tay của ba gã thủ hạ mà hắn đắc ý nhất, cắt lưỡi quản gia của phủ hắn. Mỗi một việc hắn đều nhớ kỹ, đợi khi thành công lấy được đồ vật trong tay Thượng Quan Hạo, trước tiên hắn phải làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt sống không bằng chết.

 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ánh mắt đạm mạc quét qua Hiên Viên Kỳ, trong mắt cất giấu một hơi thở âm lãnh dày đặc, bởi vì trên người Hiên Viên Kỳ nàng ngửi được một chút mùi hương quen thuộc. Thì ra…thanh y nam tử đêm đó ám sát nàng trong rừng cây chính  là Tuyên vương.

 

” Kỳ đệ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ là một tiểu nha đầu, không hiểu cấp bậc lễ nghi là chuyện bình thường, Thượng Quan tướng quân thân mang chiến công hiển hách, tạm tha cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt tội vô lễ đi “. Hoàng đế Hiên Viên Ly cùng Thụy vương Hiên Viên Diễm liếc nhau một cái, chậm rãi mở miệng.

 

” Thần thay Nguyệt nhi khấu tạ long ân”. Trong mắt Thượng Quan Hạo che giấu một chút kinh ngạc lập tức xoay người hướng Hiên Viên Ly nói. Thái hậu ở một bên trầm mặc, hai tròng mắt thâm thúy quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi hướng Tuyên vương hơi gật đầu ý bảo hắn không cần xúc động.

 

Mọi người ở đây có bất kỳ hành động nhỏ nào cũng không qua được  mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Trong lòng nàng cũng hiểu rõ ràng, thì ra Thụy vương và Hoàng đế một phe, mà Tuyên vương cùng thái hậu một phe.

 

” Tiểu nha đầu, hai vị hoàng đệ muốn trẫm làm chủ, đem ngươi lập làm chính thê thưởng cho hai người. Khổ nỗi hai vị hoàng đệ đều là thật lòng, trẫm nhất thời không biết nên lựa chọn thế nào. Vẫn là quyết định để ngươi tự mình lựa chọn đi”. Hai mắt Hiên Viên Ly mỉm cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngữ khí ôn nhu hỏi.

 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mi nhìn Hiên Viên Ly. “ Thật lòng? Bản lĩnh trợn mắt nói dối của người cũng thật tốt.”.

 

“ Khụ…Tiểu nha đầu, hiện tại ngươi trả lời cho ta, được không?”. Xem hiểu hành động nhíu mày của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Ly ho khan, mở miệng chậm rãi nói. Bất quá khóe miệng hắn cũng có chút run rẩy, bất giác liếc Hiên Viên Diễm ở một bên đang vùi đầu vào ấm trà. Khó trách người này lén nói với mình, nha đầu kia thập phần thú vị, xem ra chuyện này là thật.

 

” Hôn sự của nữ nhân đều là cha mẹ làm chủ, ai gia cảm thấy vẫn là để cho Thượng Quan tướng quân tự mình lựa chọn có vẻ thỏa đáng hơn. Hoàng thượng thấy có phải không?”. Ngay lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuẩn bị mở miệng, thanh âm Khương thái hậu uy nghiêm lãnh đạm vang lên.

 

” Mẫu hậu nói phải, là nhi thần hồ đồ. Như vậy…Thượng Quan tướng quân vì nữ nhi chọn rể đi”. Hiên Viên Ly đem mắt tầm phóng hướng Thượng Quan Hạo.

 

” Hoàng thượng, Nguyệt nhi năm nay mới mười bốn tuổi, còn chưa đến tuổi cập kê. Nay nói chuyện kết hôn, tựa hồ có chút hơi sớm?”. Thượng Quan Hạo áp chế nội tâm phẫn nộ xuống, xoay người khinh ngữ nói.

 

” Không sao, trước tiên có thể ban thưởng phong hào Vương phi, vào ở Vương phủ. Đợi nàng đến tuổi cập kê lại cử hành đại hôn”. Hiên Viên Ly khoát tay áo nói.

 

” Chuyện này…”. Thượng Quan Hạo nắm chặt nắm đấm, một khi để Nguyệt nhi vào Vương phủ, chính là tương đương triệt để kiềm chế hắn rồi, hắn căn bản không thể đáp ứng. Nhưng trước mắt, nếu hắn không đáp ứng liệu có đường sống sao?

 

” Thượng Quan tướng quân, đây là thánh chỉ. Không thể cự tuyệt, ngươi nếu muốn kháng chỉ sẽ liên lụy gia tộc. Cho nên…ngươi vẫn là nên chọn đi”. Hiên Viên Ly mở miệng nói, bất quá trong mắt quanh quẩn hiện ra tia khẩn trương. “ Thượng Quan Hạo, nếu lòng ngươi thật sự trung thành với Long Diệu Hoàng triều, như vậy trẫm muốn ngươi cho trẫm một câu trả lời”.

 

Ánh mắt Thượng Quan Hạo bất đắc dĩ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt lặng lẽ hỏi: “ Nguyệt nhi, ngươi muốn phụ thân chọn ai?”.

 

Trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứa ý cười nhìn Thượng Quan Hạo, môi đỏ mọng yên lặng nói hai chữ: Tùy tiện.

 

“ Một khi đã như vậy, lão thần liền thay nữ nhi chọn…”. Thượng Quan Hạo nhìn về phía Hiên Viên Diễm ở bên phải vẫn vùi đầu im lặng thưởng trà, như vậy cũng chỉ có thể chọn Thụy vương.

 

“ Thượng Quan tướng quân, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời nữ nhi bảo bối của ngươi, ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ nha”. Âm thanh của Khương thái hậu lạnh lùng vang lên, tiếp theo nàng thò tay vào tay áo lấy ra một chiếc quạt ngọc, tư thái lười biếng nhẹ nâng lên. Mà Thượng Quan Hạo vốn muốn chọn Hiên Viên Diễm chứng kiến thái hậu lấy ra quạt ngọc, sắc mặt hắn phút chốc trắng bệch…

 

Bình luận về bài viết này