Tà phi chương 22

Chương 22: Không nên làm ta bất mãn.

Editor : Minh Nguyệt Linh Nhi

“Ta không thích cùng Diêm vương nói nhảm, ta muốn trò chuyện với nha đầu ngươi a. ” Khóe mắt Hiên Viên Diễm lấp lánh tà mị, môi mỏng tràn ra ngữ khí trêu tức. Lại bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng ngân châm đánh tới, hắn thế nhưng không tránh đi, mà lại thong dong đứng tại chỗ.

 

“Ta với ngươi…không có chuyện tán gẫu”  Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt tỏa ra hàn ý, cổ tay xoay nhanh lại, đem ngân châm bắn tới mi tâm của Hiên Viên Diễm.

 

“Thật chẳng ôn nhu tẹo nào, bất quá,..Ta chính là thích ngươi như vậy đấy.”  Hiên Viên Diễm khẽ nhếch khóe môi, giọng nói mang theo vài phần lười biếng nhưng lại rất nghiêm túc. Ngay khi ngân châm sắp sửa xuyên qua mi tâm của hắn, nháy mắt, hắn nâng bàn tay trái lên, ba cây châm thế nhưng bị hắn dùng ngón tay kẹp lấy.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cả kinh, hai mắt lạnh lẽo nhìn Hiên Viên Diễm. Hắn như vậy mà lại có thể dùng ngón tay tiếp được ngân châm của mình, nội lực quả thực kinh người. Xem ra…nàng là đụng phải cao thủ chân chính rồi!

 

Tuy mắt phượng của Hiên Viên Diễm thản nhiên nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt , nhưng trong lòng vẫn không ngừng rung động. Để điều khiển được tơ hồng bên trên có gắn ngân châm để giết người như vậy, bất luận là lực cánh tay, bắp thịt hay lực mạnh của động tác đều phải phối hợp nhuần nhuyễn, đây rốt cuộc là loại cảnh giới như thế nào? Nếu không phải nội  lực chính mình thâm hậu, chỉ sợ tối nay không thể không chết trong tay nha đầu này rồi.

 

“Nha đầu, ta không phải vì khống chế Thượng Quan Hạo mới lấy ngươi, ta là thật tâm muốn lấy ngươi.” Hiên Viêm Diễm thu lại ý cười, biểu tình vô cùng nghiêm nghị. Nàng tựa như ánh sao cao ngạo trên bầu trời, không chịu bất cứ trói buộc nào, thời khắc nào cũng luôn mạnh mẽ như vậy, kiêu hãnh như vậy, hướng tới những kẻ dám coi thường nàng xuất ra địch ý. Giống như cả thế gian duy nhất chỉ có mình nàng tồn tại, trời cao ở trước mắt ngay cả tư cách để nàng cúi đầu cũng không có. Hắn với nàng giống nhau đều là loại người như vậy?

 

“Vậy thì sao?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh nói, hắn vì sao lấy nàng không quan trọng, quan trọng là nàng căn bản không nghĩ muốn gả cho hắn.

 

“Cho ta một cơ hội, ngươi sẽ nhận ra gả cho ta không phải chuyện ủy khuất (thiệt thòi) ,”  Hiên Viên Diễm ôn nhu nói, ngón tay đang kẹp lấy ngân châm khẽ động, luồng khí cường đại nháy mắt cuốn lấy toàn thân Thượng Quan Ngưng Nguyệt . Lập tức, thân mình nàng không cách nào khống chế được ngã vào lòng Hiên Viên Diễm, mà ba sợi tơ hồng kia vốn đang nắm trong tay hắn cũng thẳng tắp bay ra ngoài.

 

“Muốn ta cho ngươi cơ hội?” Mắt đẹp không chút để ý đến cánh tay Hiên Viên Diễm đang ôm thắt lưng mình, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng chậm rãi cười nói: “Có thể! Nếu như ngươi còn giữ được mạng.”

 

Hiên Viên Diễm nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống trước ngực mình, nơi đó có một thanh chủy thủ sắc bén. Khóe môi nở một nụ cười mị hoặc tuyệt thế, hắn chậm rãi nói: “Nha đầu, ngươi là cố ý?”

 

“Ngươi nghĩ sao?” Đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấp lánh ý cười trào phúng. Hắn nghĩ nàng thực sự không tránh được bị nội lực cuốn đi sao? Nàng chẳng qua là dựa thế tiến gần hắn mà thôi. Nội lực của hắn đối với kẻ một chút cũng không có như nàng thì thật là kinh người, bởi vậy nếu công kích từ xa đối với nàng mà nói là vô ích, nàng không nắm chắc mười phần có thể một kích đánh trúng hắn hay không. Nhưng nếu là cận chiến, động tác của hắn tuyệt đối không nhanh bằng nàng.

 

“Nha đầu, ngươi quá coi thường ta rồi, thanh chủy thủ này còn chưa đủ để lấy mạng ta đâu. Cho nên..ngươi nhất định phải tuân thủ hứa hẹn nha, nếu ta còn giữ được mạng, ngươi liền cho ta một cơ hội.” Hiên Viên Diễm tà mị cười, lời nói tràn ngập tự tin, cánh tay đồng thời cũng đem thắt lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt giữ chặt.

 

Thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt cứng đờ, tay nàng lúc này chỉ cần dung sức một chút, chủy thủ sẽ lập tức xuyên qua ngực hắn rồi. Nhưng mà nhìn vẻ mặt hắn không chút biểu tình, như thể thứ đang để trên ngực hắn không phải là chủy thủ trí mạng, mà chỉ là một cơn gió nhẹ nhu hòa mà thôi. Hắn đây chính là đang xem nhẹ bản lĩnh lấy mạng người khác của mình sao?

 

Cổ tay dùng sức một cái, chủy thủ trong tay không chút lưu tình đâm tới ngực Hiên Viên Diễm . Nhưng trong nháy mắt, con ngươi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở to, bởi vì chủy thủ trong tay nàng chỉ có thể làm rách y phục của hắn, mà lại không thể đâm sâu hơn nửa phần.

 

“Ngươi…” Đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn ngập lửa giận trừng mắt nhìn Hiên Viên Diễm. Chết tiệt, lại là nội lực, hắn dám dùng nội lực ngăn chặn tập kích của nàng.

 

“Tiểu nha đầu ngốc, gả cho ta có gì không tốt? Ta sẽ không khi dễ ngươi, sẽ chỉ yêu thương, sủng ái ngươi.” Hiên Viên Diễm nở nụ cười, bàn tay ôn nhu vuốt ve mái tóc đen của Thượng Quan Ngưng Nguyệt .

 

“Nếu trong tay ta lúc này không phải chủy thủ mà là vũ khí đang chế tạo ở chỗ tiệm rèn vô danh, ngươi sẽ phải chết là không thể nghi ngờ đâu.”  Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, ngữ khí thập phần khẳng định nói. Nội lực hắn thâm hậu có thể hình thành lớp tường đồng không thể phá vỡ, chặn lại lực công kích của chủy thủ. Nhưng đợi mấy vũ khí kia chế tạo xong, đợi nàng thay đổi thật tốt một phen, cho dù hắn có dùng nội lực bảo hộ thân thể, nàng tuyệt đối cũng lấy được mạng hắn.

 

“Ta tin, bởi vì ta cho tới bây giờ chưa hề xem nhẹ năng lực của ngươi.” Khóe môi Hiên Viên Diễm nâng lên, dung nhan tuyệt sắc tràn ngập ý cười. Gió đêm lưu luyến thổi đến, khiến cho tử y vung lên, mái tóc đen như mặc ngọc nhẹ nhàng chuyển động, làm cho toàn thân hắn toát ra vẻ đẹp câu hồn đoạt phách.

 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không khỏi híp mắt nhìn hắn , người này thật sự mỹ đến người người ghen tỵ oán trách a, sao lại có thể đồng thời mang ba loại thần khí tiên, yêu, ma đây? Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt chân chính của hắn? Trong lòng âm thầm suy xét, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem chủy thủ rút khỏi ngực Hiên Viên Diễm, tiếp theo lại giãy dụa thoát khỏi cái ôm của hắn, xoay người hướng bên ngoài thư phòng rời đi.

 

“Nha đầu, ngươi chuẩn bị đi lấy mạng Hiên Viên Kỳ sao? Lấy thân thủ của ngươi trước mắt muốn giết hắn xác thực không khó, bất quá nghe ta một câu được chứ? Bây giờ không phải thời điểm thích hợp, tạm thời để cho hắn sống lâu một chút, đợi thời cơ đến ta sẽ tự mình thu thập hắn .” cánh tay Hiên Viên Diễm kéo lại cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngữ khí đạm nhu nói. Nàng nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm, hắn thế nhưng lại nắm rõ tâm tư của mình?

 

“Nha đầu, ngày mai ngươi chính là Thụy vương phi rồi , cho nên hãy nhìn rõ mặt của ta đi. Nhớ kỹ, từ nay trở đi, phía sau ngươi luôn có ta chống đỡ, cho nên có thể không cần tốn nhiều hơi sức. Nếu có khi dễ ngươi, ta sẽ thay ngươi giáo huấn hắn .” Đầu ngón tay Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nét mặt vô cùng chân thành nói.

 

Thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chút cứng nhắc, nhìn nét mặt của hắn, nàng nhận thấy được hắn thú mình tựa hồ thật sự không có quan hệ cùng âm mưu gì cả, chẳng lẽ hắn thật là thật lòng muốn cưới nàng ? Dung mạo của hắn hoàn mỹ, cũng có được phong thái vương giả khó có thể xem nhẹ, có lẽ tạm thời nhận một cái vương gia xuất sắc như vậy làm vị hôn phu cũng không tính là thiệt thòi đi?

 

“Như vậy ngươi cũng nhìn mặt ta thật cẩn thận. Nhớ kỹ, từ nay về sau ngươi là của ta , không cần khiến ta có chút bất mãn với ngươi , nếu không. . .” Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo tấm lụa đen che mặt, nét mặt lãnh ngạo nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

 

“Ta nhất định trở thành phu quân khiến ngươi vừa lòng.” Hiên Viên Diễm cười lanh lảnh, vươn tay sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt nàng, ngữ khí thập phần tự tin nói.

 

“Tốt lắm! Ta trở về nghỉ ngơi , ngày mai nhớ rõ đến tướng quân phủ gặp ta sớm một chút đấy.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên nói xong, xoay người rời khỏi thư phòng.

 

“Tuân mệnh!” Vẻ mặt Hiên Viên Diễm tươi cười nhìn bóng dáng nàng, ngữ khí nhẹ nhàng đáp. Sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời đi, hai con mắt hắn thâm thúy nhìn bàn tay vừa chạm vào mặt nàng, nếu như hắn không lầm,…nha đầu kia hẳn là……

Bình luận về bài viết này