Tà phi chương 52

ảnh 2

Chương 52: Hướng ta dâng lên chân thành áy náy.

Editor : Minh Nguyệt Linh Nhi

Beta : Tiểu Vy Nhi

“Nói thì có thể cuồng ngạo, nhưng khi nói thì nên chừa cho mình đường lui. Nếu tí nữa ngươi gieo xúc xắc mà không nhỏ hơn được sáu điểm, thì bên trong sòng bạc này cũng không có lỗ nào cho ngươi chui xuống đâu.” Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay lại, hai con ngươi lạnh lùng trào phúng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Nàng thực hoài nghi có phải trong não của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều nước hay không, nên nàng giảng giải cho não kia được thông suốt.

Bên trong không gian đổ xúc xắc hạn hẹp, có thể đem 60 viên xúc xắc đứng thẳng thành sáu hàng, mỗi hàng 10 viên đã là cực hạn. Cái này không đơn giản là vấn đề kỹ thuật, vì kỹ thuật gieo xúc xắc có cao tới đâu thì cũng không thể đem không giân bên trong mở rộng ra được.

Cho nên, dù đổ thuật của Thượng Quan Ngưng Nguyệt có xuất sắc đến đâu, thì điểm số nhỏ nhất vẫn là sáu, không thể có điểm số nào nhỏ hơn được nữa.

“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi khoác lác cũng không sợ xấu hổ sao?” Có người nhếch miệng nói, ném cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt một ánh mắt coi thường.

“Trên mặt nàng có đầy tàn nhang, vô cùng buồn nôn, nên cho dù nàng ta có xấu hổ chúng ta cũng không phát hiện ra được, bởi vì đã bị tàn nhang che kín a.” Trong khoảng thời gian ngắn, có người quên mất chuyện Thượng Quan Ngưng Nguyệt oanh tạc phủ Tuyên vương, lên bắt đầu dùng ngữ khí chanh chua, trào phúng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

“A ha ha, thì ra là thế. Vậy thì Thượng Quan Ngưng Nguyệt à, ngươi cứ tiếp tục khoác loác đi, yên tâm, chờ ngươi gieo xúc xắc xong, chúng ta sẽ giúp ngươi đào một cái hố, cho ngươi chui vào đấy.”

“Lãng phí sức lực đào đất làm gì, chúng ta trực tiếp tìm một miếng vải đen đưa cho nàng ta che kín mặt lại không phải rất tốt sao? Như vậy vừa bớt việc cho chúng ta, lại còn có thể che đi dung mạo xấu như quỷ làm đau mắt nữa,không phải rất tốt sao?”

Cứ như vậy, một người lại một người thay nhau trào phúng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giống như là với bọn hắn,việc nói móc những chỗ xấu trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt chính là đại lạc thú(thú vui lớn) a.

“Quả thực là muốn chết.” Thanh Báo tính tình vốn hay xúc động, nghe được những lời trào phúng với Thượng Quan Ngưng Nguyệt như vậy, bỗng dưng sắc mặt  trầm xuống. Cắn răng ném ra bốn chữ, hắn đang xắn tay áo lên, chuẩn bị xông vào đánh cho đám người kia một trận.

“Nếu Vương Phi muốn giáo huấn cho bọn hắn thì đã sớm ném ra ngân châm khâu kín mồm bọn họ lại rồi, đâu đến lượt ngươi động thủ?” Ngân Lang thì tính tình âm trầm, cẩn trọng hơn, vừa nói vừa đưa tay kéo lấy cánh tay đang rục rịch của Thanh Báo.

“Bọn hắn dám châm chọc như vậy, ngay cả ta cũng đã giận không thể kiềm chế được rồi, vậy mà Vương Phi lại vẫn có thể chịu được?” vẻ mặt của Thanh Báo vô cùng khó chịu khi bị Ngân Lang túm lấy tay, căm giận bất bình thầm nói.

“Với tính tình của Vương Phi, sao có thể tha thứ cho những người kia? Nàng sẽ có thủ đoạn trừng phạt đặc biêt, ngươi chỉ cần đứng xem kịch vui thôi.” Khóe môi Ngân Lang nhẹ nhàng kéo lên, ánh mắt nhìn về phía trước, không nhìn Thanh Báo nữa.

“Mỉa mai đủ rồi sao?” Hai con ngươi lười biếng nhìn lướt qua những người đang mở miệng trào phúng nàng, tựa hồ không có dấu hiệu dừng lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mi cười hỏi.

“Còn chưa có mỉa mai đủ đâu, ngươi muốn gì?” Đám con bạc đang hăng say nói móc , nghe được câu hỏi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì trăm người một miệng nói.

Hóa ra lời đồn cũng không thể tin được a, rốt cục là ai tạo ra tin đồn trước kia, dám nói là Thượng Quan Ngưng Nguyệt hung hăng đem nổ Tuyên vương phủ, hơn nữa còn làm cho Tuyên vương tức đến thổ huyết, hôn mê? Nhìn xem, nàng ta đã bị bọn hắn trào phúng đã nửa ngày vậy mà nàng cũng không dám lớn tiếng nói bọn hắn?

“Rất tốt, còn chưa có mỉa mai đủ, vậy các ngươi cứ tiếp tục a. Bất quá. . .” Bỗng dưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt không cười nữa, con ngươi lạnh nhạt lướt qua đám con bạc nói : “Nếu tí nữa ta gieo xúc xắc mà có điểm số nhỏ hơn số điểm của Lăng Tiêm Tiêm thì chứng minh Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không có khoác lác. Vậy thì, ta đã không có khoác lác mà các ngươi lại vô duyên vô cớ trào phúng ta, thì ta có nên hay không hướng các ngươi đòi lại ủy khuất phải chịu đây?”

Khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời,có một đám gió nhẹ nhàn thổi tới quanh thân hình nàng.Tóc và váy đông thời khiêu vũ giữa không trung,hai con ngươi xuất hiện những tia khát máu.

Đột nhiên, nàng thay đổi thái độ âm lãnh , hàn khí lập tức tập kích đám con bạc. Trên mặt vốn đang vui vẻ trào phúng lập tức biến mất, thay vào đó là tâm tình sợ hãi, cả người run lên.

“Ngươi. . . Ngươi có ý tứ gì?” Một bộ phận người cờ bạc nhát gan, phát ra âm thanh yếu ớt rung động.

“Ta không thể tự dưng bị các ngươi trào phúng được, không phải sao? Cho nên, sau khi ta gieo xúc xắc, nếu như ta thắng Lăng Tiêm Tiêm, vậy thì tất cả các ngươi đã mỉa mai ta, toàn bộ đều hướng ta dâng lên chân thành áy náy.” Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ đôi chau lên, ngữ khí âm u lạnh lùng.

“Ngươi. . .” Đám con bạc nuốt nuốt nước miếng.

“Cẩn thận nghe cho rõ ràng, chỉ cần các ngươi hướng ta tỏ rõ mình đã áy náy  là được. . . Thân hình phải nằm sấp xuống, bò ra khỏi sòng bạc.” Cặp môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ mở,âm thanh chậm rãi nói.

“Hí. . .” Ngược lại, khóe miệng đám con bạc rút vào khí lạnh, sắc mặt lập tức trắng bệch. Bọn hắn đường đường là nam nhân thân cao bảy thước, vậy mà nàng lại bắt bọn hắn bò ra giống như súc vật? Hành động này đối với bọn họ mà nói,thực là vô cùng nhục nhã.

“Đáng đời.” Nhìn thấy tình hình như vậy, từ trong môi Thanh Báo nói ra hai chữ, trong mắt có chút hả hê. Bọn hắn đúng là không biết sống chết, dám giễu cợt dung mạo của Tiểu Vương phi, Tiểu Vương phi chà đạp tôn nghiêm của bọn hắn là vô cùng đúng, để cho bọn họ bò ra giống như chó.Trừng phạt như vậy,quả thực là đã hơn so với đánh bọn hắn.

“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi dám bắt ta bò đi ra ngoài a? Lão tử không bò đấy, ta xem ngươi có thể làm gì ta?” Lúc này, có một con bạc là người trung niên nắm chặt tay, hướng về phía Thượng Quan Ngưng nguyệt mà gào thét, hắn ưỡn ngực hướng phía cửa sòng bạc mà bước đi.

Đột nhiên, một mảnh chỉ màu đỏ như máu từ trong ống tay áo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay ra, ở giữa không trung, mảnh chỉ uốn lượn mềm mại rồi quấn trên cổ của người trung niên giống như một con hỏa long.

Tốc độ thật quỷ dị, nhanh đến mức làm người ta không kịp nhìn rõ? Căn bản nàng không có nội lực, vậy sao lại làm được như vậy? Vốn đang thờ ơ lạnh nhạt, tâm hồn Dạ Dật Phong và Lăng Tiêm Tiêm đồng thời chấn động.

Còn đám dân cờ bạc thì sau lưng tuôn ra mồ hôi lạnh,  trong nội tâm âm thầm cảm thấy âm thầm may mắn, may mà bọn hắn không đi khiêu khích Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

“Ngươi. . .” Hít thở không thong và đau đớn làm cho gã cờ bạc trung niên mở to hai mắt ra nhìn, hai tay lập tức nắm chặt lấy sợi chỉ đỏ, muốn đem chỉ đỏ từ trên cổ giật ra.

Vèo tiếng vang, chỉ đỏ xiết chặt cổ hắn thật sâu, sau đó đem sợi chỉ đánh bật hai tay của hắn, xong chui về trong ống tay áo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt .

“Bây giờ ta sẽ gieo xúc xắc, ta nói trước nếu người nào có ý đồ chạy trốn, ta liền cắt gân chân của hắn. Đến khi ta gieo xong, nếu điểm số nhỏ hơn sáu điểm, thì các ngươi lên tự giác bò ra, nếu không làm ta liền lấy mạng của các ngươi.” Từ trong môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn ra âm thanh lạnh lùng, ngón tay nắm lấy xúc xắc trên bàn.

Không còn có người nào dám nghi ngờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn hắn thật sự đã cảm nhận được,nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt muốn mạng của bọn hắn,thì thật sự đơn giản tựa như bóp chết một con kiến vậy.

Giờ phút này điều duy nhất bọn hắn có thể làm ,là trong nội tâm âm thầm cầu nguyện điểm số của Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nên nhỏ hơn sáu điểm. Nếu không thì……

Những con xúc xắc trên bàn toàn bộ nẩy lên, 60 viên xúc xắc toàn bộ chui vào bên trong ống tre. Năm ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm ống tre nhẹ nhàng lắc lên lắc xuống.

Trước đó, Lăng Tiêm Tiêm dùng cả mười ngón tay lắc lên lắc xuống, làm cho người ta hoa mắt. Mà bây giờ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ dùng năm ngón tay, động tác chậm rãi, giống như nàng là người dốt đặc cán mai.

Phanh một tiếng, ống tre được đặt trên mặt bàn. Mọi người nín thở, hai con ngươi nhìn chằm chằm ống tre.

Ống tre nhấc lên, xúc xắc dần dần hiện ra….

 

1 thoughts on “Tà phi chương 52

Bình luận về bài viết này