TYKGNT chương 50

Chương 50 Chỉ là đói bụng

Y Các Long Vương phủ cùng với Ngự Y Viện trong hoàng cung là cùng một loại cơ cấu, ở bên trong là các thầy thuốc có y thuật vô cùng cao minh.

Mà người chưởng quản Y Các của Long Vương phủ đó là người ở trên giang hồ có danh xưng Thần Y Nhâm Nam Vũ. Vốn là gần đây hắn đang nghiên cứu một loại thuốc mới, mất ăn mất ngủ nhiều ngày, mắt thấy liền muốn tiến vào bước đi mấu chốt nhất.

Đột nhiên…Dược cư bị hắn nghiêm lệnh không cho bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy bị người hấp tấp xâm nhập, sau đó không đợi chính mình kịp phản ứng, liền nâng chính mình vô cùng lo lắng đi ra ngoài, dọc theo đường đi còn bị điểm á huyệt, chính mình muốn chửi ầm lên cũng không kịp.

Thẳng đến lúc có thể hoạt động tự do, Nhâm Nam Vũ thật sự có xúc động muốn giết người, ai cũng đừng nghĩ ngăn lại hắn, ánh mắt dừng lại trên người hài tử nằm trên giường. Khóe mắt, khóe miệng đều co giật.

“Hắc Nguyệt ngươi cái vương bát đản, ngươi sống chết kéo bổn đại gia lại đây chính là vì xem bệnh cho tiểu quỷ này, ngươi…Ách…” Đang muốn tiếp tục điên cuồng hét lên, Nhâm Nam Vũ lại bị điểm huyệt.

“Câm miệng, ngươi rống lớn tiếng như vậy là muốn chết a?” Lần này là Hắc Nguyệt cùng Hắc Hà đồng thời ra tay điểm lên á huyệt của Nhâm Nam Vũ, tận lực bồi tiếp thấp giọng rống giận trăm miệng một lời.

Mà lúc này Nhâm Nam Vũ mới chú ý tới Hắc Hà tồn tại, ánh mắt nhìn về phía Hắc Hà nhiều chút quái dị, người này sao lại xuất hiện ở vương phủ, không hảo hảo mà ngốc ở trong hoàng cung, chạy tới nơi này làm gì? Minh tổ cùng Ám Tổ của bọn họ thật sự rất ít chạm mặt, trừ phi…

Nhâm Nam Vũ vốn là giận dữ công tâm, hận không thể đem Hắc Nguyệt cái tên hủy diệt thuốc mới mà mình vừa nghiên cứu chế tạo ra hủy thi diệt tích mới có thể bình ổn lửa giận trong lòng mình lúc này thu hồi vẻ giận dữ.

Tay như sét đánh, điểm vài cái lên người.

“Sao ngươi lại đến vương phủ…” Hắc Hà luôn luôn không đứng ở hoàng cung chính là canh giữ bên người chủ tử, hiện tại hắn lại độc thân xuất hiện là xảy ra chuyện gì? Nhâm Nam Vũ tự tay cởi bỏ huyệt đạo, ánh mắt nâng lên, lực chú ý đều ở trên người Hắc Hà, nhìn cũng không liếc mắt nhìn hài tử trên giường một cái.

Hai người bọn họ có bao nhiêu lâu không gặp, sáu năm đi! Như thế nào nhiều năm như vậy không thấy, người này vẫn là một bộ vẻ mặt lạnh lùng? Nhưng mặc dù là như thế, lại vẫn giống như lúc ban đầu, đệ nhất thời khắc liền tác động tất cả lực chú ý của mình.

“Hiện tại không phải là lúc nói điều này, nếu ngươi không thể chữa khỏi cho thiếu chủ, ngươi ta đều chấm chết.” Lúc này ở trong phòng chỉ có ba người Hắc Nguyệt, Hắc Hà cùng Nhâm Nam Vũ, ba người Cảnh Lam đều canh giữ ở bên ngoài. Cho nên ở đây đều là người thân quen, không có gì cần kiêng kị, che dấu.

“Thiếu chủ, Hắc Hà ngươi đang nói mê sảng cái gì, khi nào thì lại toát ra một cái thiếu chủ, cái gì thiếu chủ? Nó…là tiểu oa nhi này?” Thanh âm Nhâm Nam Vũ một trận cất cao, cảm thấy Hắc Hà hôm nay có phải là có vấn đề gì hay không. Như thế nào sẽ nói ra loại lời nói bỏ mệnh này, chủ tử sao có thể cho phép, cho dù lúc này chủ tử không ở, nhưng là cũng không thể nói ra lời ngỗ nghịch như vậy.

“Nhâm Nam Vũ, nếu ngươi còn rống to nữa, ta sẽ giết ngươi.” Thiếu chủ vốn đã hôn mê bất tỉnh, còn ở nơi này quỷ rống quỷ kêu, không nắm chặt thời gian trị liệu, nói cái gì vô nghĩa a!

“Ngươi muốn giết ta…” Nhâm Nam Vũ quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, Hắc Hà thế nhưng nói muốn giết hắn. Sẽ không sai, cũng sẽ không là giả. Nhìn Hắc Hà lúc này, thực cẩn thận ôn nhu vì hài tử đã hôn mê căn bản không nghe bọn họ nói chuyện băng bó lỗ tai, phần cẩn thận kia là chính mình chưa bao giờ được nhìn thấy.

Còn có ánh mắt khi nói muốn giết hắn vừa rồi của Hắc Hà, không có một tia nhiệt độ, tuyệt đối lạnh lẽo. Hận không thể khiến mình mất mạng đương trường. Hắc Hà cũng không nói dối, hắn thật sự sẽ giết mình, vì tiểu hài tử xa lạ trên giường.

Nhâm Nam Vũ có chút không tiếp nhận được mà lui lại mấy bước.

“Nếu ngươi còn không thi cứu, ta đều muốn giết ngươi.” Hắc Nguyệt cũng lạnh lẽo nói, hắn có thể lý giải việc Nhâm Nam Vũ không biết sự tồn tại của thiếu chủ, dù sao toàn bộ đại lục Phách Hồn, biết chủ tử còn có con nối dòng, vẫn là con trai ruột thực được bảo bối trừ bỏ Hắc Hà, chính là Hắc Nhai ở Phong Nhân Viện cùng hắn lúc trước.

Chủ tử không cho nói, bọn họ cũng không dám vọng động nhiều lời, cho nên…hắn thật sự có thể lý giải sự khiếp sợ cùng không thể tin vào lúc này của Nhâm Nam Vũ.

Nhưng là…lý giải là lý giải, hiện tại tâm tình của hắn cũng giống như Hắc Hà, nếu còn không cứu tỉnh thiếu chủ, bọn họ đều phải chết.

“Hắc Nguyệt, ngươi thế nào cũng?” Không nghĩ tới Hắc Nguyệt cũng nói ra lời như vậy, cảnh này khiến Nhâm Nam Vũ không thể không chú ý tới tiểu oa nhi nằm trên giường.

“Thiếu chủ là con trai ruột của chủ tử, cũng là do ta nhìn sinh ra, chuyện này chủ tử không có muốn tuyên dương, hiện tại người biết chuyện này thêm cả ngươi cũng chỉ có bốn người. Chủ tử xem thiếu chủ là chí bảo trong lòng, hiện tạ chủ tử đang ở trong cấm địa, hai ngày sau mới ra đến, nếu hiện tại ngươi không nhanh chóng cứu tỉnh thiếu chue, sau đó điều dưỡng cho tốt. Một khi chủ tử đi ra, phát hiện không thích hợp. Lấy trình độ yêu thương của chủ tử dành cho thiếu chủ, toàn bộ Long Vương phủ đều phải máu chảy thành sông, mới có thể bình ổn lửa giận của chủ tử.” Hắc Hà đơn giản sáng tỏ giải thích một lần với Nhâm Nam Vũ, liền đem quan hệ lợi hại trong đó cũng thuyết minh một chút.

Hơn nữa hắn cũng không hề khuếch đại một chút nào, có khả năng còn rơi chậm lại độ nguy hiểm.

Bởi vì phần trân ái mà chủ tử đối thiếu chủ kia, cho dù cách vài năm, hắn vẫn vô cùng rung động như cũ.

Cho nên thiếu chủ thật sự là một chút trạng huống cũng không thể có, không ai có thể gánh vác nổi cái hậu quả này. Không có ai…

“Ta sẽ nghe ngươi kĩ càng giải thích lại sau, thiếu chủ là thế nào té xỉu, té xỉu ở nơi nào…”Giữa bọn họ không chỉ có đề tài về thiếu chủ, bọn họ còn có rất nhiều lời cần nói. Lúc này Nhâm Nam Vũ hoàn toàn chính là tư thái của một thầy thuốc, phủ lên mạch đập của Long Mặc Viêm, bắt đầu hỏi tình huống.

Về phần Hắc Hà, nghe xong lời nói của Nhâm Nam Vũ, trên vẻ mặt lạnh lùng khó hiểu nhiều hơn tia né tránh. Nhưng là bởi vì thật sự quan tâm tình huống của Long Mặc Viêm, cũng không tiếp tục nghĩ nhiều.

Nhưng là khi tay Nhâm Nam Vũ vừa đặt lên cổ tay của Long Mặc Viêm, thì Long Mặc Viêm vẫn luôn mê man nằm trên giường có dấu hiệu thức tỉnh…

“Thật đói…” Giữa lúc mơ mơ màng màng, ba đại nam nhân đang vô cùng khẩn trương liền nghe được một thanh âm như vậy. Nhất thời đều không biết nói gì. Nhất là Nhâm Nam Vũ, khi hắn vừa mới chạm vào mạch của thiếu chủ, chỉ biết thiếu chủ một chút vấn đề cũng không có, chỉ là bởi vì mệt nhọc quá mức, lại không ăn cơm trong thời gian dài, hơn nữa lại là hài tử nhỏ như vậy, cho nên mới sẽ đói đến ngất xỉu.

“Phụ thân…Phụ thân…Thật đói…Ngươi ngược đãi trẻ em…”Long Mặc Viêm vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh đứt quãng nói ra những lời vô nghĩa, một đôi tay béo đô đô theo phản xạ đặt lên bụng, đôi mày đều nhanh nặn ra một cái móc câu.

“Phân phó phòng bếp nấu chút cháo thịt.” Nhâm Nam Vũ nói với Hắc Nguyệt, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Hắc Hà, chú ý như vậy, cực nóng như vậy…

Bất quá hắn biết lúc này không thể phân tâm, tuy rằng thiếu chủ không có trở ngại, nhưng vẫn luôn mơ mơ màng màng như vậy cũng không tốt, hơn nữa thiếu chủ còn nhỏ, ăn cơm vẫn là yêu cầu người hoàn toàn thanh tỉnh mới được.

Vì thế Nhâm Nam Vũ lấy ngân châm ra, nhẹ nhàng cắm vào huyệt nhân trung của Long Mặc Viêm, rót nội lực vào, chậm rãi đẩy vào trong cơ thể Long Mặc Viêm, tăng mạnh thể lực của thiếu chủ.

“Má ơi…đây là thứ gì?” Long Mặc Viêm vốn đang mơ mơ màng mạng giống như bị rót rào dịch dinh dưỡng, tinh thần nhất thời tăng gấp trăm lần. Ánh mắt đột nhiên mở ra…nhưng là vừa mở mắt liền bị cây kim loại thật dài màu bạc không ngừng run run dưới mũi dọa đến, thân thể cứng đờ, không dám động.

“Thiếu chủ, ngài tỉnh a!” Nhâm Nam Vũ thấy người đã tỉnh, liền tay như gió lốc nhổ đi ngân châm nơi nhân trung của Long Mặc Viêm, cắm vào trong tóc mình.

“Ngươi là ai?… Hắc Hà…Hắc Hà…Hắc Hà, phụ thân không thấy, phụ thân không thấy.” Long Mặc Viêm vẫn là nằm, mở hai mắt nhìn Nhâm Nam Vũ, cái này là ai a? Tại sao có thể không trải qua sự đồng ý của bản thân liền loạn cắm châm, dọa chết người.

Bất quá Nhâm Nam Vũ cùng không hấp dẫn hết lực chú ý của Long Mặc Viêm, khi nhìn đến Hắc Hà đứng ở trước giường, Long Mặc Viêm kích động.

Một cái xoay người liền ngồi dậy, sau đó nhéo quần áo Hắc Hà, hô lên từng tiếng, trong thanh âm mềm mềm của trẻ con mang theo kinh hỉ, còn có khóc âm, nhìn đến Hắc Hà ở bên cạnh mình, Long Mặc Viêm liền biết mình không có bị phụ thân vứt bỏ.

Không phải vứt bỏ, vậy phụ thân của hắn là thật biến mất, mất tích…Hô Hô liền khóc lên. Ôm eo Hắc Hà, dựa vào quần áo Hắc Hà lớn tiếng khóc ra.

Long Mặc Viêm này vừa khóc liền khó lường…

Khiến Hắc Hà như lâm đại địch, xong…Thiếu chủ vừa từ trong hôn mê thanh tỉnh lại, liền khóc. Nếu chủ tử biết, tuyệt đối sẽ đem da của mình lột ra một tầng lại một tầng, thẳng đến chính mình chỉ còn lại một khung xương.

Tuy rằng Hắc Hà nghĩ như vậy, nhưng dù sao hắn đối Long Mặc Viêm vẫn là rất thương yêu, vị thiếu chủ tôn quý do chính mình nhìn sinh ra này, hắn cũng là thiệt tình yêu thương.

“Tốt lắm, thiếu chủ đừng khóc, đừng khóc, chủ tử cũng sẽ không thích thấy thiếu chủ khóc.” Không có lạnh như băng, Hắc Hà là nam nhân duy nhất ngoài Long Tuyệt Phong từng ôm Long Mặc Viêm, nhưng lại hảo hảo còn sống.

Long Mặc Viêm cũng không bài xích bị Hắc Hà ôm lấy.

“Đúng…không thể khóc, phụ thân sẽ cười ta chết.” Long Mặc Viêm nâng hai tay áo lên, hủy diệt nước mắt trên mặt.

“Cái này đúng rồi, thiếu chủ, ngài trước đừng có gấp, chủ tử là đột nhiên có việc gấp không thể không rời đi, hơn nữa chủ tử biết thiếu chủ ở trong Long Vương phủ tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm cho nên mới đi gấp như vậy.” Này đó vốn nên là Hắc Nguyệt nói, lại toàn để Hắc Hà nói.

“Vậy khi nào phụ thân sẽ đến đón ta?” Phụ thân cũng thật là, cho dù thật sự có chuyện vô cùng gấp cũng phải tự mình nói với mình một tiếng, bằng không cho người truyền cái nói cho mình cũng được. Khiến hắn đợi lâu như vậy, còn làm cho mình loạn tưởng, tự hù dọa mình.

Cuối cùng, cuối cùng còn đói đến ngất đi…

Mất mặt, thật sự vô cùng mất mặt…

“Hai ngày, nhiều nhất hai ngày…” Chủ tử a! Ngài nhất định phải đúng hạn xuất hiện a! Nếu không thiếu chủ nếu thực sự xảy ra chuyện gì, hắn gánh chịu không dậy nổi a!

“Được rồi! Vậy ta ở trong Long Vương phủ này thêm hai ngày chờ phụ thân, lão gia gia kia không có ý kiến đi?” Lúc Long Mặc Viêm vỗ ngực,vẫn không có quên nếu mình muốn ở lại, còn phải cần chủ nhân đồng ý mới được.

“Tiểu công tử tùy tiện ở, Vương gia dặn dò, ngài muốn ở bao lâu đều được.” Nhâm Nam Vũ đem băn khoăn cuối cùng của Long Mặc Viêm hủy diệt.

“Vậy thật sự là cảm tạ lão gia gia, sau này ta kêu phụ thân cho các ngươi bạc, rất nhiều bạc, ta sẽ không ở không.” Đây là lần đầu tiên Long Mặc Viêm tiêu xài phung phí.

“Hắc Hà…” Không đợi đối phương trả lời, Long Mặc Viêm liền nói.

“Thiếu chủ có chuyện gì?” Nghe ra chút xíu khó xử trong thanh âm của thiếu chủ, Hắc Hà đã có chút chim sợ cành cong nhanh chóng hỏi.

“Ta đói bụng…” Ôm bụng, Long Mặc Viêm khom lưng, hắn là thực đói bụng…Ngũ tạng miếu đều nhanh thành một cái đội hòa âm.

Bình luận về bài viết này