Tà phi chương 58

MN 16.1

Chương 58: Nàng đúng là phượng tinh.

Edit & Beta : Tiểu Vy Nhi

[Hiện tại muội muội Linh Nhi của ta phải đi học rồi nên ta sẽ edit thay muội ấy, cuối tuần muội ấy về sẽ lại edit tiếp nhé !! @@]

Từng đợt từng đợt gió lạnh tạt qua, hồng quang sáng rực bầu trời đêm hướng tới phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Hồng quang tựa như hỏa Diễm xinh đẹp tạo thành cái vòng tròn, đem cả người Thượng Quan Ngưng Nguyệt vây vào trong trung tâm.

Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng yên tại chỗ, hai tròng mắt cũng nhắm chặt lại. Nàng tựa như người lâm vào trạng thái ngủ say, bị hồng quang xinh đẹp quỷ dị vô cùng nhuần nhuyễn vây quanh .

Đây là chuyện gì xảy ra? Mọi người liều mạng nheo mắt lại nhìn, khó có thể tin há hốc miệng, rồi lại ngây ra như phỗng dò xét nhìn phía Tượng Quan Ngưng Nguyệt.

Ánh trăng sáng bạc chiếu rọi làm hồng quang xinh đẹp càng thêm quỷ dị, toàn thân nàng phóng xuất ra khí thế cao ngạo khuyng tẫn chúng sinh, lãnh làm người ta kinh hãi đảm chiến, tà làm người ta trong tâm e ngại, mị làm người ta bị hút mất hồn.

Hồng quang quấn lấy thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay tròn vài vòng xong, nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người. Cùng lúc đó, ở mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt xuất hiện một quầng sáng mê mang hình đóa hoa, đó chính là một đóa Huyết Liên hoa xinh đẹp đỏ tươi như máu.

“Huyết Liên hoa?” Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, thậm chí là cả nam tử mặt nạ nhất thời trăm miệng một lời kêu thật lớn lên.

Nắm đấm trong tay Tiêu Hàn nhất thời xiết chặt đến độ nổi lên gân xanh, trong đầu không ngừng lặp lại lời nói của quốc sư : “Nữ tử ở mi tâm có vết bớt Huyết Liên hoa đỏ tươi như máu, chính là phượng tinh tái thế, có nàng sẽ có được thiên hạ. Thái tử nếu tìm được nàng, hoặc là cưới nàng, hoặc là giết nàng”.

Đầu ngón tay của Dạ Dật Phong cũng vô cùng trắng bệch cắm sâu vào trong lòng bàn tay, trong đầu cũng vang vọng lên lời nói của Thương Nguyệt hoàng đế : “Hoàng nhi, lần này ngươi đến Long Diệu Hoàng Triều là có hai cái mục đích. Thứ nhất : diệt trừ Thụy vương Hiên Viên Diễm, chỉ cần hắn vừa chết, Long Diệu Hoàng Triều chính là nằm trong lòng bàn tay của Thương Nguyệt quốc ta; Thứ hai: tìm một nữ tử ở mi tâm có vết bớt Huyết Liên hoa đỏ tươi như máu, sau đó thú nàng làm Thái tử phi, bởi vì nàng có thể phò trợ ngươi thống nhất thiên hạ.”

Còn Hiên Viên Diễm lại là khóe miệng dùng sức cật lực run rẩy, nâng tay xoa mạnh huyệt thái dương, vạn phần đau đầu khó nghĩ. Nguyệt Nhi thế nhưng chính là người mà hữu Thừa tướng đêm đó xem quy luật của các vì tinh tú trên trời cao, dùng thuật bói toán cao siêu mà tính ra. Nàng chính là phương tinh nắm trong tay thiên hạ kia sao?

Hoàng huynh Hiên Viên Ly vẫn luôn có tâm ý đem đế vị truyền lại cho hắn, đặc biệt sau khi hữu Thừa tướng tính ra phượng tinh kia, hoàng huynh lại cực lực khuyên hắn đi tìm người có mệnh phượng tinh, sau đó thú phượng tinh làm Vương phi, bất quá lại bị hắn một mực cự tuyệt .

Thứ nhất: có tư cách trở thành Thụy vương phi , phải là người mà hắn yêu. Cho nên dù hắn tìm được phượng tinh thì cũng như thế nào đâu? Nếu ép chính mình thú một cái nữ tử mà mình căn bản không thương làm Vương phi, hắn kiên quyết không làm được .

Thứ hai: hắn căn bản là không có tâm xưng đế, hắn thầm mong yên lặng phò trợ hoàng huynh Hiên Viên Ly, bảo vệ tốt toàn bộ Long Diệu Hoàng Triều.

Chỉ là khiến cho hắn vạn lần không ngờ là, thì ra Nguyệt Nhi mà hắn thương yêu lại chính là phượng tinh. Bất quá, vô luận Nguyệt Nhi là phượng tinh nắm trong tay thiên hạ, hay là sát tinh nguy hại nhân gian, việc này đối với hắn mà nói kỳ thật căn bản một chút cũng đều không trọng yếu.

Quan trọng là Bắc Dực thái tử, Thương Nguyệt thái tử cùng với người đeo mặt nạ kia vừa mới dùng ngữ khí khiếp sợ hô lên Huyết Liên hoa, chứng tỏ bọn họ đều đã biết chuyện phượng tinh tái thế, nhất thống thiên hạ, chỉ sợ từ nay về sau Nguyệt Nhi sẽ là mối nguy hại thật lớn với bọn họ, nàng sẽ gặp muôn vàn nguy hiểm.

Giờ khắc này Hiên Viên Diễm, bỗng nhiên biết được Thượng Quan Ngưng Nguyệt chính là phượng tinh tái thế, sâu trong lòng đều không phải là tràn đầy kinh hỉ, mà là nồng đậm lo lắng. Hắn căn bản là không hy vọng Nguyệt Nhi là phượng tinh, bởi vì thân phận phượng tinh này sẽ mang đến cho Nguyệt Nhi rất nhiều nguy hiểm không thể lường trước được, hắn thà rằng Nguyệt Nhi chỉ là cái nữ tử bình thường nhất.

Cùng lúc đó, ngay tại khi ba người Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong tâm thần gợn sóng, hết sức phóng đãng suy nghĩ. Thì nam tử mặt nạ kia lại là đôi mắt âm lệ lãnh mị hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng. . . Cư nhiên chính là phượng tinh mà chính mình vẫn luôn âm thầm tìm kiếm?

Thì ra người mà tối nay hắn nên tiêu diệt, không phải Tiêu Hàn, không phải Dạ Dật Phong, lại càng không là Hiên Viên Diễm, mà là. . .

“Sưu” một tiếng, thân hình nam tử mặt nạ nhanh nhẹn vọt lên, cánh tay bỗng dưng giơ lên hướng tới phía trước, một ngân tiêu tẩm kịch độc hướng tới nơi trí mạng trên ngực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà bắn đi.

Nghe được thanh âm rất nhỏ xẹt qua của độc tiêu ở trong không khí, Hiên Viên Diễm cùng Dạ Dật Phong lập tức thu hồi hết suy nghĩ hỗn loạn, đồng thời theo âm thanh nhìn đi.

Liền thất một cây độc tiêu phát ra ánh sáng xanh lục ngoan lệ hướng tới nơi trí mạng trên ngực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà bắn đi, mà giờ phút này Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, phảng phất một trạng thái ngủ say. Sắc mặt Hiên Viên Diễm bỗng dưng kinh hãi, thân hình lóe lên như tia chớp, cổ tay hắn nhanh chóng di động, một cây kim châm hướng tới độc tiêu ở giữa không trung kia mà tập kích.

Cùng lúc đó, thân hình Dạ Dật Phong cũng cá chép xoay người dựng lên lên, quạt trúc trong tay đảo qua, một cây ngân châm nhiễm kịch độc từ trong phiến quạt phụt ra, đồng dạng hướng tới độc tiêu ở giữa không trung kia mà tập kích.

Còn trên mặt Tiêu Hàn ngáy mắt lé lên ánh sáng sắc bén xong đứng thẳng người, cánh tay bỗng dưng khoanh lại một cái, lạnh lùng híp mắt quét qua một lượt ba người Hiên Viên Diễm, Dạ Dật Phong cùng nam tử mặt nạ.

Nam tử mặt nạ kia vì sao dùng độc tiêu tập sát Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rất rõ ràng. Hẳn là hắn cùng mình là giống nhau , đều không hy vọng Thượng Quan Ngưng Nguyệt sống trên đời.

Hiên Viên Diễm vì sao bắn ra ngân châm để đánh rơi độc tiêu kia, cái này lại càng không cần phải nghĩ nhiều cũng liền hiểu. Lúc trước hắn đã tình nguyện tâm mạch đứt đoạn mà chết, cũng muốn bảo trụ tính mạng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt gặp nguy hiểm, hắn sao lại không cứu chứ?

Làm hắn nghĩ không ra là, Dạ Dật Phong vì sao cũng bắn ra ám khí để đánh rơi độc tiêu kia, có ý muốn cứu Thượng Quan Ngưng Nguyệt đây? Chẳng lẽ. . .

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nay không chỉ có thân phận Thụy vương phi, lại có thân phận phượng tinh, Dạ Dật Phong cứu Thượng Quan Ngưng Nguyệt rõ ràng chính là hắn tự rước phiền toái. Trừ phi. . . Dạ Dật Phong muốn thú Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm Thái tử phi? Như vậy quả thật mà nói, vở kịch này thật đúng là càng ngày càng phấn khích rồi.

Ngay tại thời điểm Hiên Viên Diễm cùng Dạ Dật Phong bắn ra ngân châm, đồng thời hướng tới độc tiêu ở giữa không trung mà đánh rơi đi, Huyết Liên hoa ở mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia lại phóng xuất ra hồng quang chói mắt.

Phanh, nháy mắt khi độc phiêu cùng ngân châm va chạm, hồng quang hướng tới chúng nó bắn thẳng đến. Độc phiêu cùng ngân châm nhanh chóng cùng nhau xoay tròn, sau đó chúng nó cũng không có rơi xuống đất, mà là quỷ dị biến mất vô tung vô ảnh.

“Tê. . .” Nháy mắt mọi người đột nhiên hít sâu khí lạnh, hai tròng mắt lại trừng lớn khó có thể tin. Uy lực của hồng quang này thực không khỏi cũng quá dọa người rồi đi? Này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra a?

Vì sao Huyết Liên hoa ở mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại phóng xuất ra hồng quang ly kỳ như thế, mà hồng quang kia nhưng lại tựa như có linh tính vậy, còn có thể cảm nhận được Thượng Quan Ngưng Nguyệt gặp nguy hiểm, chủ động trán phóng bảo hộ cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Nhất thời mọi người trong khoảng thời gian ngắn không khỏi cảm giác được có chút mao cốt tủng nhiên.

“Nguyệt nhi, ngươi làm vậy? Ngươi mau tỉnh lại đi a, trăm ngàn lần đừng có dọa ta.” So sánh với kinh khủng hãi hùng của mọi người, Hiên Viên Diễm lại là đáy mắt hoàn toàn kích động chạy tới bên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Vì sao giờ phút này hai tròng mắt Nguyệt Nhi không chỉ có nhắm chặt , trên mặt lại hiện ra trạng thái tĩnh lặng, cả người tựa hồ ngủ say như chết chuyện gì xảy ra cũng không có phản ứng gì thế chứ?

Ngay tại khi Hiên Viên Diễm sắp đến gần bên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Huyết Liên hoa lại phóng xuất ra hồng quang diễm lệ bỗng nhiên bắn tới Hiên Viên Diễm.

Phốc – trong miệng Hiên Viên Diễm đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân hình hắn thế nhưng bị hồng quang lập tức đánh bay đi rồi ngã xuống đất.

Hiên Viên Diễm nâng tay lau đi vết máu đang chảy xuống bên miệng, hai tròng mắt quả thực dở khóc dở cười, khóe miệng lại run rẩy nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Đây là cái ý tứ gì a, hồng quang thế nhưng không cho hắn tiếp cận Nguyệt Nhi?

“Uy, ngươi nói. . . Chúng ta có muốn hay không cũng thử tiếp cận Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thử xem có thể hay không cũng gặp hồng quang tập kích như vậy?” Dạ Dật Phong nghiêng đầu ngây ngốc xem xét hồng quang kia, tiếp theo hắn dời bước đến bên người Tiêu Hàn, nghiêng đầu trừng mắt trêu tức nói.

“Ta không có ham mê bị ngược đãi đâu.” Hai tròng mắt Tiêu Hàn đạm mạc liếc nhìn Dạ Dật Phong, lạnh lùng mở miệng nói.

Hiên Viên Diễm tiến đến ngọn lửa đỏ đang vây lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không có ác ý gì, hắn gần sát Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều bị hồng quang đánh hộc máu . Hắn nhưng là không nổi lên sát tâm đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt đâu, nếu là mạo hiểm tùy tiện đi qua, phỏng chừng hồng quang kia chỉ sợ lại phóng xuất ra uy lực sẽ càng mạnh hơn đi?

“Ta cũng không tin tà thuật này, trên đời như thế nào lại phát sinh chuyện tình quỷ dị như vậy chứ?” Dạ Dật Phong bĩu môi, sau đó hắn bỗng dưng ngừng hô hấp lại, tiếp theo rón ra rón rén đi tới gần trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Còn Hiên Viên Diễm mặc nhiên xem xét hành động của Dạ Dật Phong, hắn cũng không có ngăn Dạ Dật Phong tới gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thứ nhất: bằng vào hành động phóng kim châm đánh rơi độc tiêu lúc trước của Dạ Dật Phong, thì trước mắt khẳng định Dạ Dật Phong tối thiểu cũng không làm điều nguy hại đối với Nguyệt Nhi.

Thứ hai: hồng quang kia không cho phép chính mình tới gần Nguyệt nhi, chỉ sợ Dạ Dật Phong muốn tới gần Nguyệt nhi cũng là không có khả năng .

Quả nhiên, ngay khi Dạ Dật Phong thật cẩn thận dời bước, một chút một chút hướng tới bên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt cho đến khi tới gần, hồng quang diễm lệ kia cũng đồng dạng quỷ dị đánh bay Dạ Dật Phong đi.

“Phanh” một tiếng, thân hình Dạ Dật Phong nháy mắt bị hồng quang đánh bay ngã trên mặt đất. “Phốc” miệng hắn cũng đột nhiên văng ra một ngụm máu tươi.

Nhóm hắc y sát thủ lập tức đưa mắt nhìn nhau vô cùng kinh hãi, trong lòng dấy lên đầy nghi hoặc đứng yên ở phía sau nam tử mặt nạ. Trời ạ, này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra a, hay là Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng biết yêu pháp?

Đúng lúc này, hồng quang lưu chuyển thành vòng tròn lửa chói mắt, Huyết Liên hoa đang xoay tròn vũ động ở tại mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên thu liễm.

Gió lạnh run run càn quét thổi đến, cũng không biết là ai trừng to mắt sợ hãi rống lên thất thanh: “Mau nhìn, mặt của nàng thế nhưng đang tự động lột da, nàng nhất định là yêu nữ.”

“Sưu”, hai mắt mọi người nhất tề lả tả như ngừng lại trên khuôn mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chỉ thấy Huyết Liêm hoa ở mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tựa như hỏa diễm nhiễm lệ đang chảy tràn xuống, lớp mặt nạ da tinh xảo trên mặt nàng vốn đang che lấp dung nhan, cư nhiên từ chỗ mi tâm chậm rãi hướng bốn phía mà bong đi.

Đầu tiên đập vào mắt mọi người là cái trán, đó là một loại da thịt nõn nà tựa như giọt sương trong nắng sớm làm say lòng người. Cùng với lớp mặt nạ da tinh xảo tiếp tục bong đi, tiếp đó là đôi mày liễu cong cong hoàn hảo như vẽ cũng lập tức hiện ra.

Cùng lúc đó hai tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng lặng lẽ mở ra, tuy rằng giờ phút này nàng vẫn như cũ không có gì phản ứng, nhưng hai mắt trong như ôn tuyền buổi sớm lại xuất ra ánh sáng cao ngạo lãnh mị.

Đó là một loại khiến cho ngàn dặm người trong thiên hạ rét lạnh, đó là một loại làm người ta điên đảo hồn phách hô hấp cũng ngưng tụ lại, cũng một loại làm cho người ta tự biết xấu hổ, không dám tự ý độc ngạo.

Tuy rằng lúc này, mọi người mới sắp nhìn thấy một nửa trên khuôn mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng toàn bộ bọn họ cũng đều đã rung động đến cực hạn.

Gió lạnh thổi tung làn váy tím của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, một đầu tóc đen như mặc ngọc ngạo nghễ phiên vũ trong gió, hồng quang quanh quẩn bên người nàng. Mọi người nắm chặt đến đội ngón tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, răng nanh cũng gắt gao cắn môi, linh hồn lại có loại xúc động muốn thoát ly thể xác mà bay lên.

Trên đời làm sao lại có thể có một nữ tử phong tư tuyệt sắc như thế, dung nhan tuyệt trần thoát tục tựa như tiên tử trên Thiên giới, khí chất tràn nhiễm lãnh mị tựa như yêu ma của Ma giới. Đó là loại vẻ đẹp mà đem mỹ, tà, lãnh, ngạo dung hợp đến cực hạn, giống như một vẻ đẹp kinh diễm đến có thể nháy mắt làm người xem mù mắt, linh hồn vỡ vụn.

Mọi người ở đây thân hình cứng ngắc, ánh mắt dại ra nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà trong lòng lại đồng thời chờ đợi, khát vọng, chờ đợi  đến hỗn loạn cuồn cuộn , chuẩn bị thấy được toàn bộ gương mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .

Trong không khí tràn đầy mùi thơm ngát xông vào cánh mũi, tiếp theo đầy trời nổi lên hoa đào hồng nhạt vũ động. Bốn gã nam tử tướng mạo thanh tú, nâng đỉnh đầu cỗ kiệu từ trên trời chậm rãi rớt xuống trên mặt.

Nếu đổi lại là bình thường, Vô Ngân công tử thần bí khó lường bỗng nhiên xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến kinh thiên dậy sóng. Nhưng mà thời khắc lúc này, cư nhiên không ai để ý tới Vô Ngân công tử đã đến. Đối với bọn họ mà nói, giờ khắc này mặc dù là trời có sập xuống, cũng không thể rung động được bằng việc thấy được toàn bộ dung nhan sắp lộ ra của Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia.

Nhóm hắc y sát thủ vẫn như cũ là mở to không chớp mắt, đem tầm mắt dừng ở trên mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thậm chí liền ngay cả Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cùng với nam tử mặt nạ kia, cũng chẳng qua là hai tròng mắt lãnh đạm quét nhanh qua  Vô Ngân công tử, sau đó lại đem tầm mắt quay lại trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Mặt nạ da tinh xảo kia vẫn như cũ lại bong ra, dung nhan của nàng lập tức sẽ hoàn toàn bại lộ ra, bọn họ ai cũng chuyên tâm, cũng không muốn bỏ qua thời điểm dung nhan của nàng hoàn toàn lộ ra, việc đó nháy mắt mang cho bọn họ kích động cùng rung động.

Nhưng mà, ngay tại khi tấm mặt nạ da tinh xảo hướng tới mũi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt bong ra là lúc, kiệu của Vô Ngân công tử nhanh chóng nâng lên.

Gió đêm triền miên quẩn quanh không gian, ống tay áo Vô Ngân công tử đột nhiên vung lên, vô số hoa đào phấn hồng từ trong kiệu cuốn bay ra ngoài. Ngay sau đó, Vô Ngân công tử đem nội lực ngưng tụ đến bàn tay, trong lòng bàn tay nhanh chóng thúc dục hoa đào đi.

Dòng khí mạnh mẽ rơi xuống, vô số hoa đào hồng nhạt nháy mắt tựa như tinh quang rơi xuống ngân hà phát ra ánh sáng ngọc, ở trong trời đất cực nhanh vũ động xong, chúng nó nhất tề bay tới bên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Vạn đóa hoa đào xếp thành từng tầng, phóng xuất ra ánh sáng quang mang màu phấn hồng, đồng thời chúng nó cũng tạo thành một chiếc sa mạn (mạn che mặt mỏng) hoa mỹ hình tròn, đem thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoàn toàn che lấp bên trong.

Bên trong sa mạn hoa đào, mặt nạ da trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn như cũ đang chậm rãi bong ra, nhưng mọi người cũng đã không thể thấy được dung nhan đầy đủ mà tuyệt mỹ kia của Thượng Quan Ngưng Nguyệt sau khi mặt nạ hoàn toàn bong ra .

Cùng lúc đó “sưu” một thanh âm vang lên, thân ảnh Vô Ngân công tử cũng từ trong kiệu nhảy ra như tia chớp, lẳng lặng đứng ở trên đỉnh kiệu.

“Vô Ngân công tử đây là có ý tứ gì, cảnh đẹp ý vui là cảnh sắc mỗi người đều thích, không biết Vô Ngân công tử vì cái gì vô duyên vô cớ xuất hiện, lại vì sao vô duyên vô cớ phá hủy nhã hứng thưởng cảnh của chúng ta đây?” Khóe miệng Dạ Dật Phong đột nhiên co rút, hai tròng mắt bất mãn cực độ nhìn về phía Vô Ngân công tử muốn phá hỏng chuyện tốt kia.

“Vô Ngân công tử này cũng thật là nhiều chuyện a? Thượng Quan Ngưng Nguyệt người ta nhưng là Vương phi của Hiên Viên Diễm, mà ngay cả Hiên Viên Diễm đều không ngại chúng ta thưởng thức phong tư tuyệt sắc của Vương phi hắn, Vô Ngân công tử ngươi lại đem mỹ mạo tuyệt trần của Thượng Quan Ngưng Nguyệt che lấp đi, chuyện này không khỏi cũng quá kỳ quái đi?” Hai tròng mắt Tiêu Hàn kinh ngạc nhìn Vô Ngân công tử xong, ngữ khí thản nhiên nói.

Hiên Viên Diễm không nói gì, hắn chính là nhíu nhíu hai hàng lông mày lại, híp mắt yên lặng nhìn về phía Vô Ngân công tử. Kỳ thật, lần đầu tiên chạm đến mặt của Nguyệt Nhi, từ tay hắn đã biết khuôn mặt của Nguyệt Nhi kỳ thật là đã qua dịch dung .

Từng có vài lần, hắn cũng thiếu chút nhịn không được muốn hỏi Nguyệt Nhi rốt cuộc vì sao lại phải dịch dung. Bất quá cuối cùng hắn vẫn là im lặng , bởi vì hắn yêu chính là con người này của Nguyệt Nhi, chứ không phải dung mạo của Nguyệt Nhi.

Dù cho Nguyệt Nhi vĩnh viễn đều dịch dung, dù cho hình dáng của Nguyệt nhi là xinh đẹp tựa thiên tiên cũng được, hay là cùng tấm mặt nạ dịch dung kia giống nhau như đúc, đối với hắn cũng đều không sao cả . Nguyệt Nhi chính là Nguyệt Nhi, vô luận hình dáng của nàng có là bộ dáng gì đi chăng nữa, nàng vẫn như cũ chính là Nguyệt Nhi mà mình đã yêu.

Điều duy nhất hắn tò mò chính là, nguyên nhân Nguyệt Nhi dịch dung là vì cái gì. Bất quá lúc trước Nguyệt Nhi nếu vẫn không chủ động nhắc tới, vậy chứng tỏ Nguyệt Nhi là không muốn nói . Cho nên hắn liền đè nén lòng hiếu kỳ xuống, yêu Nguyệt Nhi nên tôn trọng hết thảy lựa chọn của nàng. Nếu nàng không muốn bại lộ riêng tư, hắn lại càng không nên chủ động đi hỏi nhiều.

Mà vừa rồi cùng lúc tấm mặt nạ da kia bong đi, hắn kỳ thật là muốn giúp Nguyệt Nhi bảo vệ cái riêng tư này , nhưng khổ một nỗi hồng quang kia căn bản là không cho phép chính mình đến gần bên người Nguyệt Nhi a. Cho nên, mặc dù hắn có lòng muốn giúp Nguyệt Nhi bảo vệ riêng tư này, nhưng cũng là bất lực a.

Nhưng là, tựa hồ có một chút rất kỳ quái, vì sao những người này bất luận là ám khí hay là thân hình đều không thể đến gần bên người Nguyệt Nhi, mà hoa đào của Vô Ngân công tử lại có thể đến gần Nguyệt Nhi, hơn nữa lại có thể đem Nguyệt Nhi thật mạnh che đi đây?

Vô Ngân công tử lãnh đạm quét mắt qua  Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn, hắn không có trả lời. Chính là nhẹ nhàng thưởng thức một đóa hoa đào rơi xuống trên tay, hắn ngưng mắt nhìn phía Hiên Viên Diễm, lợi dụng nội lực của mình truyền âm cho Hiên Viên Diễm: “Thụy vương, nếu ngươi thật sự yêu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vậy thì trăm ngàn đừng cho bất luận kẻ nào trong rừng cây này nhìn thấy toàn bộ hình dáng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.”

“Vì sao?” Hiên Viên Diễm híp mắt nhìn kỹ Vô Ngân công tử, đồng dạng dùng nội lực của mình truyền âm cho Vô Ngân công tử.

“Dung nhan của Thượng quan Ngưng Nguyệt không thể hiện thế, nếu không nàng sẽ gặp phải họa sát thân.” Vô Ngân công tử nói xong, trong lòng không khỏi thở dài u ám.

Tối nay hắn nhận được mật báo của ảnh vệ, có nam tử thần bí xông vào Thụy vương phủ, lợi dụng phong thư đem Thái tử hai quốc Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn dẫn tới trong rừng cây. Cùng lúc đó Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng lặng lẽ theo đuôi Thái tử hai quốc, theo dõi vào trong rừng cây.

Hắn lo lắng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến đây sẽ gặp nguy hiểm, cho nên liền lập tức cũng chạy đến rừng cây. Thật không ngờ, ngay tại khi hắn vừa mới đến rừng cây, nhưng lại phát hiện Huyết Liên hoa ở mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng phóng xuất ra hồng quang uy lực vô cùng. Chuyện này không khỏi làm hắn kinh hãi thật mạnh rồi. Nếu hắn không có đoán sai, hắn phụng di mệnh của ân sư phải bảo vệ phượng tinh chỉ sợ chính là Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi. . .

Quả thật là nội tâm chính mình đã phỏng đoán được thân phận của nàng, vậy thì dung mạo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền tuyệt đối không thể để cho những người trong rừng nhìn thấy, tối thiểu. . . bây giờ khẳng định là không thể thời cơ còn chưa tới.

“Vô Ngân công tử có thể giải thích một chút, giúp bổn vương có thể lý giải, vì sao dung nhan của Nguyệt Nhi lại không thể hiện thế, nếu không sẽ gặp phải họa sát thân đây?” Hiên Viên Diễm hơi nhướn cao mày, tiếp tục dùng nội lực truyền âm cho Vô Ngân công tử, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Có một số việc, càng biết ít đối với ngươi ngược lại càng tốt. Thụy vương, ngươi hiện tại không cần hỏi nhiều, mau tiến vào trong hoa đào trận mà ta thiết lập, lấy ống tay áo của ngươi đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã lộ ra hình dáng che lấp đi.” Vô Ngân công tử cúi mắt xuống, đầu ngón tay khinh bắn ra đóa hoa đào trong tay kia, làm nó từ từ xoay tròn ở giữa không trung sau, hắn thúc dục nội lực truyền âm cho Hiên Viên Diễm.

“Huyết Liên hoa ở mi tâm của Nguyệt Nhi phóng xuất ra hồng quang quỷ dị, không cho phép ta lại gần nàng.” Hiên Viên Diễm nâng tay vuốt vuốt cái mũi, tiếp tục truyền âm.

Hắn không có tiếp tục truy vấn, bởi vì lúc trước tuy rằng chỉ thấy được một nửa dung nhan của Nguyệt Nhi, nhưng hắn lại cảm thấy dung nhan mơ hồ kia dường như có chút quen thuộc. Hay là. . . Nếu quả thật là vậy, như vậy Vô Ngân công tử nói rất đúng, hình dáng của Nguyệt Nhi xác thực không thể hiện thế.

“Hồng quang nay đã không hề có lực sát thương , mà đã nghe Thụy vương tinh thông các loại trận pháp trong thiên hạ, tin rằng hoa đào trận của ta cũng sẽ không làm khó được ngươi.” Vô Ngân công tử ngữ khí thản nhiên nói.

Lúc trước chính là vì hồng quang có uy lực vô cùng, cho nên hắn mới chỉ có thể ra tay trước, dùng hoa đào che lấp đi dung nhan đã lộ ra một nửa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia.

Ngay tại thời điểm hắn đau đầu nghĩ cách, hắn lại phát hiện hồng quang dần dần xuất hiện một chút kim quang không dễ phát hiện, hắn chỉ biết uy lực của hồng quang đã bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt hấp thu toàn bộ vào trong cơ thể, cho nên hắn thế mới lập tức xuất động hoa đào che lại dung nhan sắp lộ ra toàn bộ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia.

“Được, ta liền tiến vào hoa đào trận thay Nguyệt Nhi che khuất dung nhan. Bất quá trước khi ta đi vào trong, hy vọng Vô Ngân công tử cho ta thích cái đáp án, ngươi. . . Cùng Nguyệt Nhi rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” Hiên Viên Diễm ngưng mắt, thật sâu nhìn Vô Ngân công tử xong, lặng lẽ truyền âm nói.

Nguyệt Nhi lúc trước có nói qua , nàng căn bản là không biết Vô Ngân công tử. Nhưng Vô Ngân công tử này lại là trước đưa đến Huyền Băng Thiết vô kiên bất tồi cho Nguyệt nhi, sau đó lại đưa kim lũ y đao kiếm bất nhập, nước lửa không xâm cho Nguyệt nhi, nay lại ở trong rừng cây giúp Nguyệt Nhi che lấp dung nhan, mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì?

“Ta cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có quan hệ gì, ta chạy đến khắp nơi bảo hộ nàng, đơn giản là vì nàng là phượng tinh thống nhất thiên hạ, cũng là phượng tinh cứu vớt chúng sinh lầm than.” Hai mắt Vô Ngân công tử cũng xoay nhìn về phía Hiên Viên Diễm, ngữ khí đạm nhu trả lời.

Hiên Viên Diễm nhíu mày, hắn không có lại tiếp tục dùng nội lực truyền âm, mà là cất bước đi vào trong hoa đào trận mà Vô Ngân công tử đã thiết lập.

Cổ tay khinh phiên, một cây kim châm hiện ra ở trong tay Hiên Viên Diễm, kim châm hướng tới một chỗ trong hoa đào trận nhẹ nhàng phóng tới, hoa đào trận vốn xoay tròn phong tỏa mọi thứ bên trong nháy mắt hiện ra một khe hở. Thân ảnh Hiên Viên Diễm nhanh chóng chợt lóe, liền tiến vào trung tâm hoa đào trận, cùng lúc đó cái khe hở kia lại khép lại.

“Thật không nghĩ tới Vô Ngân công tử luận về võ công hay thân phận đều thần bí khó lường, giờ ngay cả tính tình cũng thần bí khó lường. Trong chốn giang hồ không phải nghe đồn Vô Ngân công tử tao nhã sao, sao nay nhưng lại không coi ai ra gì đến ngay cả nói cũng đều không nói với bản thái tử đâu, này thật sự là rất thất lễ đi?” Dạ Dật Phong lắc lắc chiếc quạt trong tay, nhướn mi nhìn về phía Vô Ngân công tử, ngữ khí  ẩn hàm một ít trào phúng nói.

Còn hai tròng mắt Tiêu Hàn thâm sâu dò xét mắt Vô Ngân công tử, lại xem xét hoa đòa trận vây quanh Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Nếu hắn không đoán sai, Vô Ngân công tử cùng Hiên Viên Diễm vừa rồi nhất định là dùng nội lực của mình truyền âm đối thoại đi? Bọn họ rốt cuộc nói cái gì? Vô Ngân công tử cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt có quan hệ như thế nào, hắn vì sao xuất hiện để che lấp đi dung nhan của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đây, chẳng lẽ dung nhan của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại là một cái bí mật kinh thiên động địa sao?

“Đêm cũng đã khuya , tin rằng các vị đều buồn ngủ rồi, không bằng đều sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Vô Ngân công tử nhếch môi cười nhạt, ngữ khí thản nhiên nói.

“Nếu chúng ta cảm thấy không mệt, không muốn trở về nghỉ ngơi thì sao?” Lúc này, nam tử mặt nạ vẫn luôn trầm mặc, hai tròng mắt lạnh lẽo nhìn Vô Ngân công tử sau, trong môi tràn ra lời nói không có chút độ ấm.

“Các hạ hay là cảm thấy giết chóc lúc trước vẫn không đủ đã, cho nên muốn tiếp tục ngoạn đây? Nếu đúng vậy nói, không bằng liền để bốn vị thuộc hạ của Vô Ngân bồi nhóm sát thủ của các hạ chơi một chút đi, như thế nào?” Vô Ngân công tử dung nhan cười phong nhã trác tuyệt, nói ra trong lời nói tuy là có liên quan đến máu tanh, nhưng thanh âm đó lại vẫn trong trẻo nhẹ nhàng như cũ làm cho máu tanh trong lời nói của hắn dễ nghe vô cùng.

“Nguyệt Nhi?” Cùng lúc đó, tiến vào đến trong hoa đào trận_Hiên Viên Diễm, kinh hô thất thanh Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, tầm mắt ngưng tụ đến dung nhan đã hoàn toàn bại lộ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia. Bỗng dưng, cả người hắn cứng đờ, cả người hoàn toàn ngây dại tại chỗ. . .

[*Tiểu Vy Nhi : thực sự là miêu tả dung nhan của Nguyệt tỷ cũng hảo mệt a…thật k có từ ngữ nào diễn tả hết được, mà cái gương mặt này giống hệt tỷ ấy ở hiện đại a –> tỷ ấy cũng là một hotgirl a @@…

-Các chương sắp tới đều rất dài bắng ba chương trước đó mà ta k muốn chia chương nữa nên mỗi ngày chỉ post 1 chương thôi các tình iu nhé !!! ^^~….:) ]

 

2 thoughts on “Tà phi chương 58

  1. À thế ta biết r chương đầu có cảnh lão già và 1 tiểu tử đánh cờ thì luồng sáng xuất hiện.. Hmz tiểu tử là Vô Ngân công tử còn luồng sáng k cần nói ah

Bình luận về bài viết này