Tà phi chương 74

Chương 74: Nhược điểm trí mạng.

Edit + Beta : Minh Nguyệt Linh Nhi

 

Chỉ thấy đầu của đồng nhân kia mặc dù đã rơi xuống đất, nhưng tay vẫn như cũ cầm kiếm đâm về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Vẻ mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầy hắc tuyến trừng mắt nhìn về phía đồng nhân, huyền băng thiết nhẫn trong tay vẽ một đường xoẹt qua cánh tay hai bên trái phải của đồng nhân.

Phanh một tiếng, hai cánh tay đồng nhân kia rời khỏi người trong nháy mắt, thế nhưng hắn lại ngoan cường nâng hai chân đá về Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Đầu rớt, cánh tay bị chặt đứt, thế nhưng vẫn còn có thể đánh được? Mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt đen lại, tránh khỏi trận tập kích, trong miệng bật ra hai chữ : “Ngươi, ngoan”.

Sau lưng Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, Khương thái hậu cùng đổ mồ hôi lạnh nhìn về phía đồng nhân đang tập kích Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng không khỏi âm thầm nghĩ : Nếu bọn hắn có thể huấn luyện ra những đồng nhân có uy lực kinh hãi như thế, đem những đồng nhân này tập hợp thành một quân đội, thì quân đội này thực sự là thiên hạ vô địch.

Sưu sưu sưu, cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đảo xoay cực nhanh, nhẫn huyền băng thiết hướng tới các bộ phận còn lại cắt đi.

“Haiza, mệt chết ta rồi .” Sau một thời gian ngắn qua đi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thở hồng hộc nói, đồng thời hai tròng mắt nhìn phía trước mặt.

Đồng nhân kia rốt cục không tấn công nữa, bởi vì người hắn đã bị nhẫn huyền băng thiết của nàng cắt thành những mảnh nhỏ, toàn bộ thân hình hóa thành những mảnh nhỏ nằm rải rác trên đất.

Hóa ra phải dùng huyền băng thiết đem đồng nhân căt thành những mảnh nhỏ, mới có thể hoàn toàn tiêu diệt đồng nhân a? Vấn đề trước mặt là, đồng nhân nhiều như thế, mà huyền băng thiết thì chỉ có nàng có, chỉ có một người mà đã mất nhiều sức thế kia, nếu như cố gắng đem toàn bộ đồng nhân ở đây cắt thành mảnh nhỏ, thì nàng sẽ mệt đến mức hộc máu mà chết a?

Trời ạ, nàng dám cam đoan nếu lại tiếp tục cùng đám người này dây dưa nữa, mặc dù không bị đồng nhân chém chết, cũng sẽ rơi vào kết cục bị mệt chết a.

Nhìn Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong cùng xông về hai cánh cửa kim môn trước mặt, vẫn như cũ có vô số đồng nhân đi vào, thân ảnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh nhẹn tránh đi công kích ngoan lệ của những đồng nhân còn lại, nháy mắt liền nhảy lên một vách tường trong đại điện.

Trên vách tường có một cánh cửa đã đóng chặt, đây chính là tòa đại điện mà nàng và Hiên Viên Diễm vừa đi qua, mật đạo uốn lượn khúc chiết.

Tuy rằng trên vách đá không có cơ quan để mở cửa, nhưng mà nếu dùng huyền băng thiết nhẫn đem cắt mở ra một đường, hẳn là sẽ không quá khó khăn đi? Trong lòng nghĩ thầm, đồng thời Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem huyền băng thiết nhẫn đem cắt vào vách tường.

Hiên Viên Diễm cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh vách tường,, bảo vệ thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn dùng kiếm đồng thời đẩy lùi ba gã đồng nhân có ý đồ công kích Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngữ khí lập tức khó hiểu hỏi: “Nguyệt nhi, ngươi đang làm gì vậy?”

“Cắt động, mang tất cả mọi người đi tắm rửa.” Môi nhẹ nhàng đáp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không có quay đầu lại, huyền băng thiết nhẫn trong tay càng thêm dùng sức cắt lên vách đá.

Nếu không thể cùng đám đồng nhân này đánh bừa, thì nàng sẽ đem vách tường này cắt thành cái động lớn, đem tất cả những đồng nhân này đi vào địa đạo uốn lượn kia.

Mang tất cả mọi người đi tắm rửa? Nghe được lời nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lông mi Hiên Viên Diễm khẽ chớp, sau đó trong lòng lập tức tán thưởng : Nguyệt nhi, ngươi quả thực thông minh.

Trước đó bọn họ đã phá vỡ ảo trận trong đại điện, có thấy một con song sâu không thấy đáy. Tuy rằng bọn họ không thể dùng nội lực đem đồng nhân cắt thành mảnh nhỏ, nhưng nếu đem toàn bộ đồng nhân dụ tới con sông kia. Sau đó sử dụng nội lực đem toàn bộ đồng nhân đánh rơi xuống con song không thấy đáy kia, thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng mà, không đợi đến khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng huyền băng thiết nhẫn cắt thành một cửa động, cánh cửa kia lại tự nhiên mở ra.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng thu hồi cổ tay, lông mi khẽ nhướn nhìn về phía năm tên nam tử đang đứng ở trước cửa đạo. Tên nam tử đầu lĩnh một thân áo trắng tinh khiết như tuyết, dung nhan không nhiễm bụi trần, cười nhẹ nhàng.

“Vô Ngân công tử?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạc nhiên trừng mắt nhìn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

Trong địa đạo xuất hiện năm tên nam tử, đúng là Vô Ngân công tử cùng bốn gã người hầu. Nhưng mà so với trước đây vẫn có chút khác lạ, lúc này Vô Ngân công tử không ngồi trong kiệu, mà là trực tiếp đứng thẳng hai chân trên mặt đất.

“May mắn huyền băng thiết nhẫn của ngươi thu hồi nhanh, bằng không. . .Áo trắng của ta sợ rằng sẽ nhiễm huyết?” Dung nhan Vô Ngân công tử nhẹ nhàng tươi cười đậm hơn một chút, trong môi tràn ra â thanh nhẹ nhàng.

“Là ngươi rất khiêm tốn?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc một cái xem thường, bĩu môi nói. Cho dù nàng không có đúng lúc thu hồi huyền băng thiết nhẫn, thì lấy thân thủ của hắn muốn tránh đi uy lực của huyền băng thiết nhẫn, tựa hồ….Cũng không quá khó khăn đi?

“Cửa đạo bây giờ cũng muốn đóng cửa, ngươi nếu như không nhường đường, ta cùng bọn thuộc hạ sẽ bị nhốt trong địa đạo này nha?” Đôi mi Vô Ngân công tử khẽ nhướn, ngữ khí tràn đầy tươi cười nói.

“Đi ra gì chứ, chịu chết a, ngươi không thấy được sau lưng ta tất cả đều là đồng nhân đánh không chết sao?” Tuy rằng Thượng Quan Ngưng Nguyệt tức giận nói, nhưng mà thân hình vẫn tránh ra cho bọn họ đi ra.

Trước đó nàng cũng là từ địa đạo này đi ra, cho nên nàng đương nhiên biết thời gian cánh cửa địa đạo mở ra là vô cùng ngắn ngủi.

“Đều không phải là đến chịu chết, chúng ta đến đây trợ giúp ngươi giải quyết đồng nhân.” Vô Ngân công tử vừa dứt lời, liền cùng bốn gã người hầu lắc mình tiến vào giữa đại điện. Cùng lúc đó, cửa đọa trên vách đá cũng oanh một tiếng đóng lại.

“Trợ giúp ta giải quyết đồng nhân? Hay là. . . Ngươi biết nhược điểm trí mạng của đồng nhân ở chỗ nào?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc nhìn Vô Ngân công tử, huyền băng thiết nhẫn trong tay bỗng dưng giơ lên cắt vào gáy một gã đòng nhân có ý đồ đánh lén nàng.

“Đương nhiên.” Thanh âm Vô Ngân công tử vẫn chứa đựng ý cười, mũi chân nhanh chóng điểm, giơ chân đá vào thân một gã đồng nhân.

Phanh một tiếng, thân hình đồng nhân lập tức ngã xuống. Ngay tại khi thân hình đồng nhân vừa động lần nữa, chuẩn bị từ trên mặt đất nhảy lên đánh úp về phía Vô Ngân công tử, đầu ngón tay Vô Ngân công tử nhanh chóng bắn ra. Hai đóa hoa đào hồng nhạt theo nội lực mạnh mẽ của Vô Ngân công tử, giống như tên bắn hướng về phía hai gan bàn chân của đồng nhân.

Mà ngay tại khi hai đóa hoa đào hồng nhạt va chạm vào gan bàn chân của gã đồng nhân, thân hình đồng nhân lập tức rời rụng ra bốn phía, hoàn toàn mất đi năng lực công kích nằm trên mặt đất.

Lúc Vô Ngân công tử sử dụng hoa đào liên tiếp tiêu diệt đồng nhân, hai tròng mắt của bốn gã người hầu lập tức quyết một vòng mở miệng nói to: “ Mọi người nghe đây, nhược điểm trí mạng của đồng nhân chính là gan bàn chân, nhưng mà phải đánh trúng vào hai gan bàn chân cùng một lúc, mới có thể làm bọn hắn vĩnh viễn ngừng giết người.”

Vừa dứt lời, bốn gã thị vệ cũng nhanh chóng gia nhập vòng chiến, dùng cùng phương pháp với Vô Ngân công tử nhanh chóng giải quyết bốn gã đồng nhân.

Nghe được lời nói bốn gã thị vệ của Vô Ngân công tử, lại thấy cảnh tượng Vô Ngân công tử cùng bốn người hầu trong nháy mắt giải quyết được những gã đồng nhân, tự nhiên mọi người cũng sẽ không chần chừ chút nào.

Ánh mắt bọn họ yên lặng nhìn nhau, hai người hợp thành một đội , động tác phối hợp hoàn mỹ. Trong đó, một người thúc dục mười phần nội lực đánh ngã đồng nhân, một người khác đồng thời dùng kiếm bổ về phía hai gan bàn chân.

Dạ Dật Phong thúc dục nội lực đánh ra song chưởng về phía đồng nhân trước mặt, dòng khí cường đại đem đồng nhân ngã xuống đất, đồng thời chiếc quạt trúc tơ của hắn nhanh chóng đảo qua, hai cái ngân châm nhanh chóng đánh về phía gan bàn chân của đồng nhân.

Lập tức, khóe mắt Dạ Dật Phong run rẩy nhìn về phía đồng nhân đang tan vỡ trước mặt, trong lòng buồn bực âm thầm nói : Khó trách lúc trước hắn cùng thuộc hạ sử dụng kiếm đâm về phái thân hình đồng nhân, bao gồm gan bàn chân cũng đều đâm, vẫn như cũ không có tìm được nhược điểm chí mạng. Nguyên lai, phải đâm đồng thời về hai gan bàn chân, mới có thể đánh gục đồng nhân.

Mũi chân Hiên Viên Diễm cũng nhanh chóng nâng lên, nháy mắt đem đồng nhân đá bay , kiếm trong tay phát ra dòng khí mạnh mẽ đòng thời cắt vào hai gan bàn chân của đồng nhân. Tiếp theo, hắn quay đầu xem xét Vô Ngân công tử, mở miệng tò mò hỏi: “Vô Ngân công tử, ngươi như thế nào mà biết được nhược điểm trí mạng của đồng nhân?”

“Bởi vì. . . Cơ quan trong đại điện này, đều là do sư tổ tại hạ thiết kế.” Hai tròng mắt Vô Ngân công tử cười nhẹ, mở miệng trả lời Hiên Viên Diễm, đồng thời trong nháy mắt lại sử dụng hoa đào giết chết một gã đồng nhân.

Sư tổ hắn ở trong phương diện tạo cơ quan, thật đúng là trong thiên hạ không người nào có thể địch a. Ân sư cũng đã xem vô số bản bách khoa toàn thư mà sư tổ để lại, lại trải qua vài năm vắt óc nghiên cứu, mới phá giải được mấu chốt nhược điểm trí mạng của đồng nhân trong cung điện dưới đất này.

Mà khi Vô Ngân công tử vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lúc này đang cùng Hiên Viên Diễm kề vai chiến đấu , hai tròng mắt không khỏi trừng mắt nhìn về phía Vô Ngân công tử, rang nghiến kẽo kẹt nói: “Vô Ngân công tử, thay ta ân cần hỏi thăm sư tổ ngươi.”

Nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng Vô Ngân công tử không khỏi co rút nhẹ nói:   “Thật có lỗi, sư tổ đã về cõi tiên nhiều năm, cho nên Vô Ngân tạm thời không thể thay ngươi ân cần thăm hỏi được. Nhưng mà sau này Vô Ngân mất đi, nếu có thể ở dưới cửu tuyền may mắn gặp được sư tổ, Vô Ngân nhất định sẽ đem lời hỏi thăm ân cần của ngươi tới sư tổ.”

“Sư tổ ngươi đúng là ăn no dửng mỡ, nếu không có việc gì làm sao lại có thể tạo ra cư quan mạnh như vậy trong cung điện dưới lòng đất này làm gì chứ?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt đảo cặp mắt trắng dã , mở miệng tức giận hỏi.

Nàng không thể không thừa nhận, sư tổ Vô Ngân công tử này đúng là thiên tài chế tạo các cơ quan, vấn đề là thiên tài này cũng quá đáng đi. Một đườn phá giải cơ quan trước đó, nàng vẫn còn nhớ rõ ràng đấy.

Giải được cái hỏa trận, nàng quay đầu đi bắt độc xà. Giải ảo trận, nàng quay đầu đi lấy kim chuyên. Vừa rồi nếu không phải Vô Ngân công tử xuất hiện, nói cho bọn họ phải làm như thế nào mới có thể hạ gục đồng nhân. Nàng sử dụng huyền băng thiết nhẫn đem vách tường cát ra thành một cái đại động, lại một lần nữa quay đầu, đem mọi người dẫn vào ảo trận có con sông trước đó.

Ta nói. . . Ngươi thiết kế cơ quan liền thiết kế cơ quan , sao lại luôn làm cho người ta phải quay đầu chạy trở về mới có thể phá giải được cơ quan làm gì chứ? Không biết chạy tới chạy lui, nhất định sẽ làm cho hai chân mệt chết đi?

Hơn nữa theo trí nhớ của mẫu thân nàng , kỳ thật mẫu thân cùng chủ nhân tòa đại điện này, cũng chính là sư tổ Vô Ngân công tử hoàn toàn không biết.

Bảo vật ở trong cung điện dưới lòng đất này vốn dĩ chính là của mẫu thân, mẫu thân nàng bởi vì một số lí do, liền đem bảo vật có năng lực uy hiếp càn khôn lặng lẽ cất vào trong đại điện.

Bất quá sau đó lại cũng không biết nguyên nhân vì sao, thế nhưng lại có người biết cung ddienj dưới lòng đất này cất dấu bảo vật, hơn nữa tứ mảnh thất thánh lệnh không hiểu vì sao lại biến mất, lên mới có truyền thuyết có tứ mảnh thất thải thánh lệnh, liền có thể tiến vào cung điện trong truyền thuyết này.

Nói cách khác, mặc dù lúc trước mẫu thân không có đem bảo vật  bỏ vào trong cung điện này, thì bên trong cung điện vẫn như cũ tồn tại vô số cơ quan. Thật sự là làm người ta không hiểu nổi, vì sao sư tổ Vô Ngân công tử lại phải làm ra cái cơ quan thật mạnh như vậy dưới cung điện này?

“Nghe ân sư nói, lúc trước sư tổ khi mới thiết kế cung điện này, chính là tùy hứng thì phải.” Vô Ngân công tử mím môi cười yếu ớt , ngữ khí thản nhiên nói.

Bá, lời Vô Ngân công tử vừa nói, khóe miệng tất cả mọi người đều run rẩy nhìn về phía Vô Ngân công tử. Đánh nhau nửa ngày, khí thế như vậy, cơ quan tuyệt diệu, căn bản không phải vì bảo vật trân quý, mà là vì một hồi tùy hứng? Sư tổ Vô Ngân công tử, ngươi thật đúng là người hiếm có trong thiên hạ a…. 

 

Bình luận về bài viết này