Tà phi chương 80

1234

Chương 80: Trước đại chiến.

Edit & Beta : Minh Nguyệt Tâm Vy

“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay thất bại, Thánh đế nhất định vô cùng tức giận. Hắn nếu đích thân tới, ngươi sẽ phải thi cốt vô tồn .” Hai tròng mắt Linh Cung Thánh u mị nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngữ khí u lãnh nói.

Bằng vào linh lực trước mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mặc dù có được Huyết Tỳ Bà trong tay, hắn nếu thật sự muốn lấy mạng nàng cũng đều không phải là việc khó. Chẳng qua hắn tới lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hoàn toàn là vì đoạt lấy Huyết Tỳ Bà, nhưng Huyết Tỳ Bà lại dị thường như thế, không chịu nằm trong tay hắn?

Nếu không thể có được lực lượng của Huyết Tỳ Bà, hắn liền không nắm chắc mười phần có thể đối phó với Thánh đế. Nếu Huyết Tỳ Bà nay đã quỷ dị nhận thức Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm chủ, như vậy hết thảy liền dựa theo kế hoạch như cũ mà tiến hành đi. Làm cho Thánh đế cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đấu đến lưỡng bại câu thương, hắn ngồi làm ngư ông đắc lợi.

“Trở về nói với Thánh đế của các ngươi, có cần ta khua chiêng gõ trống nghênh đón hắn đích thân tới lấy mạng hay không?” Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu dã nhướn lên, ngữ khí lưu luyến ý cười tà mị hỏi.

Linh Cung Thánh tôn không có trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe môi giơ lên một ý cười tà lạnh không thể thăm dò, sau đó mũi chân hắn nhanh chóng điểm. Đòng thời áo bào phiêu dạng ở trong gió tản ra từng đợt từng đợt khí tức thị huyết, thân hình hắn hướng tới chỗ ra khỏi cấm địa mà đi.

“Đi!” Chín tên hoàng y nữ tử trầm mặc liếc mắt nhìn nhau xong cũng lập tức lắc mình theo đuôi Thánh tôn rời khỏi cấm địa.

Ánh mắt lãnh đạm quét qua bóng dáng đã rút lui khỏi_Linh Cung Thánh tôn, Vô Ngân công tử nhíu mi nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: ” Có cảm thấy có chút kỳ quái hay không, mục đích của người này tựa hồ không đặt ở việc lấy mạng của ngươi, mà là muốn lấy Huyết Tỳ Bà trong lòng ngươi?”

“Hay là. . . Linh Cung nội chiến?” Hiên Viên Diễm cũng nhíu nhíu mày, đầy đồng cảm nói.

Lấy tác phong làm việc của những người Linh Cung, nếu thực sự phụng mệnh của Thánh đế đến lấy mạng Nguyệt Nhi, vậy thì không có lý do gì lại dễ dàng rút lui như thế? Nhưng nam tử mặt nạ kia vừa thấy Huyết Tỳ Bà tự động bay trở về trong lòng Nguyệt Nhi, liền lập tức dẫn nhóm Linh Cung sứ giả rút lui khỏi, hành động lần này thật sự có chút quái dị a.

“Diễm, trước tiên không cần đi quản Linh Cung. Cái lão yêu bà Khương thái hậu kia khẳng định là đã bắt đầu hành động, chúng ta cũng phải nhanh rút lui khỏi chỗ này.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi mắt, lòng bàn tay khẽ vuốt ve mặt dây đàn Huyết Tỳ Bà, ngữ khí thản nhiên nói.

Vô luận Linh Cung có thật sự nội chiến hay không, có một chút không cần nghi ngờ rằng, Thánh đế muốn lấy mạng của nàng đó là sự thật. Người Linh Cung không cho phép cùng người ngoại giới phát sinh tình cảm lưu luyến. Mẫu thân thân là Linh Cung Thánh chủ không chỉ có cùng tướng quân phụ thân nảy sinh tình cảm lưu luyến, lại còn sinh hạ kết tinh tình yêu là nàng.

Cho nên sự tồn tại của nàng đối với Thánh đế mà nói, tuyệt đối là một đại châm chọc cùng khiêu khích. Thánh đế là sẽ không cho phép có người làm bẩn huyết thống cao quý cuồng ngạo kia của Linh Cung. Nếu Thánh đế có ý muốn cùng nàng ngoạn cái trò chơi giết chóc này, nàng cũng sẽ phụng bồi đến cùng.

“Ta đi xem nhóm ảo ảnh bị chấn choáng váng kia có dấu hiệu thanh tỉnh hay không, nếu bọn họ vẫn như cũ bị vây trong hôn mê, ta phải nghĩ biện pháp cứu tỉnh bọn họ.” Hiên Viên Diễm mặc điểm cái đầu, thân ảnh nhảy lên hướng về phía bên kia cùng cấm địa cách nhau một cánh cửa.

Nay thị vệ của Khương thái hậu, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cùng nhóm ảo ảnh của chính mình tất cả đều bị người của Linh Cung chấn hôn mê. Nếu bọn họ cứ như vậy rời đi, vạn nhất đám người Khương thái hậu tỉnh lại trước, vậy thì nhóm ảo ảnh của hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Thủ hạ không phải quân cờ trên bước đường thành công, mà là bằng hữu thân mật khăng khít. Nếu đem thủ hạ của chính mình trở thành quân cờ tùy thời đều có thể hi sinh, như vậy thủ hạ cũng sẽ coi chính mình trở thành người hách dịch. Gặp phải tử vong nguy hiểm là lúc, nhóm thủ hạ sẽ lựa chọn lùi bước, mà không phải phấn đấu quên mình cùng chính mình kề vai chiến đấu.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười nhìn bóng dáng Hiên Viên Diễm đi thăm dò tình huống hôn mê của nhóm ảo ảnh, tầm mắt của nàng tụ tập đến một chỗ trong góc.

“Ngươi cái tiểu tử kia, vì trốn tránh đau đớn quét đến thân thể, thế nhưng lựa chọn đánh ngất chính mình đi thôi.” Khóe miệng có chút co rút, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cất bước hướng tới chỗ Cầu Cầu giờ phút này chính là tứ trảo hướng lên trời, yên tĩnh nằm trên mặt đất.

Vừa mới cùng nam tử mặt nạ so đấu linh lực là lúc, nàng cũng không có xem nhẹ động tĩnh hai bên. Lúc ánh mắt của nàng nhìn thấy hành động bi thảm của Cầu Cầu dùng tiểu đầu ngăn cản đau đớn là lúc, nàng xem như từ trước tới nay đây là lần đầu tiên nó bị cuốn vào hỗn loạn trong gió. Cầu Cầu cái kẻ dở hơi này, thật là có nó a!

Ngay tại Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xổm xuống, đem thân hình đã hôn mê của Cầu Cầu ôm đến trong lòng là lúc, thân ảnh Hiên Viên Diễm chợt lóe, lại về tới bên trong cấm địa, mà lúc này trên mặt hắn lộ ra biểu tình có chút xanh mét.

“Diễm, làm sao vậy?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt phút chốc đứng lên, khẽ nhíu nhíu phượng mi, sau đó cánh tay trái của nàng ôm Cầu Cầu, cánh tay phải nắm cả Huyết Tỳ Bà rời bước đến trước mặt Hiên Viên Diễm.

“Bọn họ không phải bị linh lực của người Linh Cung chấn hôn mê, mà là toàn bộ đều bị đánh chết .” Hiên Viên Diễm cắn răng nói xong, đồng thời trong mắt tràn ngập băng hàn đến tận xương tủy.

Nghe được lời Hiên Viên Diễm nói, ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không có chút dao động, nàng mở miệng thản nhiên nói: “Diễm, nợ máu của nhóm ảo ảnh ngày sau chúng ta sẽ hướng Linh Cung đòi lại. Hiện tại chúng ta phải lập tức rời khỏi cấm địa, đi bồi Khương thái hậu hảo hảo chơi đùa một chút.”

“Ân.” Hiên Viên Diễm mặc điểm cái đầu, đưa tay đem Cầu Cầu đang hôn mê trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm lại.

Kỳ thật hắn còn muốn giúp Nguyệt Nhi ôm Huyết Tỳ Bà, bất quá ngay cả mọi người Linh Cung còn không khống chế được Huyết Tỳ Bà, hắn khẳng định càng không thể khống chế Huyết Tỳ Bà . Cho nên, hắn cũng chỉ có thể ôm Cầu Cầu, giúp Nguyệt Nhi giảm bớt một chút gánh nặng.

“Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ta có thể đi thưởng thức trò chơi của các ngươi cùng Khương thái hậu hay không?.” Lúc này, hai tròng mắt Vô Ngân công tử nhợt nhạt cười, mở miệng hỏi.

Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn nhau cười, đồng thời mở miệng nói: “Cự tuyệt thưởng thức, bất quá. . . Ngươi nếu là thật sự có hứng thú, chúng ta có thể mời ngươi cùng nhau tham dự.”

“Có thể được các ngươi mời tham dự, thực là vinh hạnh của ta.” Vô Ngân công tử nhún vai, trên dung nhan tràn đầy ý cười thanh nhã tuyệt luân.

Đoàn người cất bước hướng tới chỗ cửa động rời khỏi cấm địa mà đi, trải qua một mật đạo uốn lượn khúc chiết, tiếp theo bọn họ liền bước đến một tầng bậc thang kéo dài mà lên. Sau một lúc lâu qua đi, cùng với một phiến cửa đá mở ra rồi rớt xuống, thân ảnh đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng xuất hiện ở trên đỉnh thanh sơn.

Mặt trời đỏ rực trên bầu trời xanh tỏa ra vạn tia kim quang, ánh sáng ngọc toả khắp không gian, đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghênh đón gió núi xoay tròn vũ động đùa nghịch bốn phía, tiến đến cùng Đại tướng quân Thượng Quan Hạo hội hợp .

——————Cùng lúc đó, dưới sườn núi ——————

Gió núi ôn nhu thổi qua cây cỏ hai bên sườn núi, làm cây cỏ tràn lan liên miên tựa như một cây đàn lớn xinh đẹp nhất trong thiên địa, dưới ngón tay vô hình của gió núi, tấu ra nhạc khúc du dương tựa như âm thanh của thiên nhiên.

Nhưng mà nếu là dựng thẳng tai lên cẩn thận nghe ngóng, lại có thể cảm giác được  trong âm nhạc du dương kia mơ hồ đổ xuống một loại âm thanh làm người ta hít thở không thông.

Thì ra giờ phút này có ba mươi vạn tinh binh khôi giáp chỉnh tề, dùng thân hình ở sườn núi tạo thành một cái bình phong lớn giữa thiên nhiên, bọn họ đứng thẳng từng hàng tạo thành một đội ngũ uy nghiêm. Trong đó mười lăm vạn tinh binh khôi giáp màu đen là đến từ Bắc Dực quốc, mười lăm vạn tinh binh khác khôi giáp màu xám là đến từ Thương Nguyệt quốc.

Biểu tình của nhóm tinh binh tiềm ẩn tỏa ra sát khí tàn lệ, không khó nhìn ra bọn họ đều là dũng sĩ được tôi luyện từ máu trên chiến trường mà ra. Chỉ thấy lúc này trong tay mỗi một tinh binh đều giơ lên cao cung tiễn có thể tùy thời đoạt mạng người khác, mũi tên lạnh lẽo nhắm ngay phương hướng đỉnh núi.

Mà ở phía trước ba mươi vạn tinh binh, lại đặt ra hai cái ghế dựa cùng hé ra một cái bàn. Trên ghế phân biệt ngồi xuống chính là Bắc Dực Thái tử Tiêu Hàn cùng Thương Nguyệt Thái tử Dạ Dật Phong. Trên bàn hiện ra lại là một bàn cờ cẩm thạch giá trị xa xỉ. Giờ này khắc này, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong hai người đang cúi đầu đối địch.

Phóng mắt nhìn lại, ở trên bàn cờ của hai người này đặt từng vị trí của quân cờ hắc bạch, cũng không có lộ ra chút sát khí, hoàn toàn tạo thành một bộ hòa thuận, hòa hợp chơi cờ. Nhưng mà sau lưng cái bàn và bộ dạng hòa hợp chơi cờ, lại là cất dấu kiếp nạn của Long Diệu Hoàng Triều sắp bị máu tươi tẩy rửa.

“Ngươi nói, chúng ta không chờ thêm một hồi nữa có được hay không, có lẽ Hiên Viên Diễm sớm bị người của Linh Cung lấy mạng rồi?” Dạ Dật Phong khẽ lắc lắc cây quạt trúc tơ trong tay, tay kia lại cầm lên một quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ.

“Thương Nguyệt Thái tử nếu thực cho rằng Hiên Viên Diễm là cái loại người đoản mệnh, vậy thì sao lại dẫn mười lăm vạn đại quân chạy tới sườn núi, cùng ta liên thủ chặn đường Hiên Viên Diễm chứ?” Khóe môi Tiêu Hàn lạnh lùng khẽ nhếch, cũng cầm lên một quân cờ đen đặt tại một vị trí trên bàn cờ.

Ba mặt thanh sơn này đều là vách núi đen, nơi này chính là con đường duy nhất có thể đi đến chân núi. Khương thái hậu Long Diệu Hoàng Triều đã dẫn đại quân đi bao vây tiêu diệt Hổ báo doanh của Hiên Viên Diễm.

Hắn tự nhiên rất thích ý ám trợ Khương thái hậu một phen, cho nên hắn giờ phút này liền dẫn một nhóm tinh binh ở sườn núi chặn đường Hiên Viên Diễm, không cho Hiên Viên Diễm thuận lợi xuống núi chạy tới Hổ báo doanh.

Chỉ cần đã không có Hiên Viên Diễm cao minh chỉ huy, đại quân của Khương thái hậu cùng với một phương thế lực hùng mạnh nhất của Hiên Viên Diễm_Hổ báo doanh nhất định sẽ đấu đến lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó giang sơn Long Diệu Hoàng Triều này hẳn là lung lay sắp đổ không thể nghi ngờ.

Thực lực của quân đội Long Diệu Hoàng Triều kỳ thật kém xa tam quốc Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần. Tiếc là bên trong quốc của bọn hắn có đấu tranh, cho nên làm cho thực lực cường đại của quân đội bị chia nhỏ ra.

Dạ Dật Phong vì sao dẫn mười lăm vạn đại quân chạy tới sườn núi, lựa chọn cùng chính mình liên thủ đối phó Hiên Viên Diễm, hắn sao lại không rõ ràng chứ?

Bởi vì Dạ Dật Phong biết một khi Hiên Viên Diễm hoàn toàn diệt trừ Khương thái hậu, đem quân đội mà Khương thái hậu nắm trong tay thuận lợi thu hồi. Như vậy…..Hiên Viên Diễm sẽ trở thành kình địch khó đối phó nhất của Thương Nguyệt quốc.

Mà hắn cũng vì như vậy cho nên mới nguyện ý cùng Dạ Dật Phong hợp tác. Hiên Viên Diễm mưu trí hơn người, dụng binh như thần. Phải làm tan rã lực lượng sau lưng Hiên Viên Diễm, nếu không hắn sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất trên con đường nhất thống thiên hạ của Bắc Dực quốc.

“Dù sao mười lăm vạn tinh binh của ta cũng là nhàn rỗi, nhìn thấy ngươi ở sườn núi chặn đường Hiên Viên Diễm, cho nên liền dẫn bọn họ lại đây cùng giúp vui . Hy vọng Hiên Viên Diễm này thật sự đều không phải là cái người đoản mệnh, nếu không ta cùng với nhóm tinh binh, đó là đi một chuyến tay không lãng phí thể lực rồi.” Dạ Dật Phong lại lắc lắc cây quạt trúc trong tay, tay kia lại cầm lên một quân cờ trắng phóng tới trên bàn cờ.

“Thương Nguyệt Thái tử hưng trí bừng bừng như thế chạy tới sườn núi giúp vui, Hiên Viên Diễm sao lại nhẫn tâm cho ngươi thất vọng mà quay về đâu chứ?” Tiêu Hàn nhíu mày, lãnh mắt nhìn Dạ Dật Phong, sau đó ở trên bàn cờ hạ xuống một quân cờ đen. Còn Dạ Dật Phong lại mím môi cười, tiếp theo ở trên bàn cờ lại hạ xuống một quân cờ trắng.

Ngay tại thời điểm hai người này ở trong sườn núi ngươi một quân, ta cũng một quân, trong biển hoa ở nơi nào đó trên đỉnh núi———-

“Vương gia, hết thảy đều như người dự liệu, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong quả nhiên dẫn tinh binh đóng tại sườn núi.” Ảo ảnh Thanh Báo hướng tới Hiên Viên Diễm cúi thấp thắt lưng một cái, mở miệng bẩm báo lại.

“Cái lão yêu bà Khương thái hậu kia đâu?” Môi mỏng của Hiên Viên Diễm lạnh lùng cuồng ngạo nhếch lên, trong hai tròng mắt sát khí sắc bén như thủy triều mãnh liệt phun ra.

“Giống như dự đoán lúc trước của Vương gia, nàng dẫn đại quân đi đến Hổ báo doanh.”

“Diễm, nên đáp lại tiết mục mà bọn họ tỉ mỉ an bài một lời chào cảm ơn hoa lệ ở trong huyết tinh cùng bụi bậm đi a .” Thanh Báo vừa dứt lời, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười tràn ra lời nói vô cùng dày đặc. . .

[*Vy Nhi: Aizz da….nghe quà đáp lễ của Nguyệt tỷ mà đã thấy rùng rợn a…:) ]

5 thoughts on “Tà phi chương 80

Bình luận về bài viết này