TYKGNT chương 138

Chương 138 Bị từ chối ngoài cửa

Kỳ thật mảnh đại lục của thế giới này rất lớn, lớn đến mức từ xưa đến nay chưa từng có ai đi hết, có lẽ thật không có, có lẽ là có, chỉ là thế nhân không biết mà thôi.

Cũng bởi vì thế giới mênh mông như vậy, cho nên tồn tại rất nhiều thứ không biết, hoặc người hoặc vật, tuy rằng đại lục Phách Hồn do một quốc gia độc đại, nhưng cũng có lúc ngoài tầm tay với, cũng có nơi hoàng quyền không thể bao phủ.

Cũng liền tồn tại rất nhiều sự vật mà con người không thể biết đến, hoặc nhỏ yếu, hoặc mạnh mẽ, chỉ đợi thời cơ chín muồi, liền hiện thân giữa đất trời, xông ra một mảnh không trung của riêng mình, bởi vì bọn họ từ nhỏ đã là tồn tại đánh vỡ quy tắc bình thường, luôn là cuồng ngạo, trương dương, làm theo ý mình, hành động chỉ theo tâm tình.

Tay cầm tay, vai kề vai, hai cha con yêu nghiệt không chút kiêng kỵ đi trên đường cái, không để ý bản thân đưa tới vô số ánh mắt dòm ngó, vẫn cứ tùy tiện tiêu dao, thoải mái đến mức khiến người ghen tị, hâm mộ, còn có vô số cảm xúc nói không nên lời.

Không còn có ai có thể tùy ý thảnh thơi được như hai cha con Long Tuyệt Phong cùng Long Mặc Viêm.

“Viêm nhi…” Nghe xem, nghe xem, đây là thanh âm cỡ nào ủy khuất, cỡ nào u oán, xứng với vẻ mặt dọa người kia, làm cho Long Mặc Viêm suýt nữa dán lên mặt phụ thân của mình hai miếng khổ qua, liền càng hợp hình tượng.

Là y muốn đi ra dạo phố, bây giờ là muốn làm gì, giết người, hay là giết người, hoặc vẫn là giết người?

“Nhịn nhịn, nhịn chút xíu liền xong.” Long Mặc Viêm an ủi nam nhân đã sắp hai mắt đỏ lên, kỳ thật không phải chỉ có chính mình là đối tượng bị dòm ngó, phụ thân cũng là đối tượng được trọng điểm chú ý, vốn cũng không có gì, nhưng phụ thân lại muốn nổi giận giết người, xem ra chính mình chỉ thích hợp mang mặt nạ xuất hành, khuôn mặt này thật sự rất rêu rao.

Hơn nữa với trình độ độc chiếm của phụ thân đối với mình, nếu mình bỏ mặc không để ý, nơi này sợ là đã sớm máu chảy thành sông, thế thì còn chơi cái gì, trực tiếp gạt bỏ tất cả mọi người, dẹp đường về phủ là xong.

“Không muốn, phụ thân muốn móc mắt của bọn họ ra.” Long Tuyệt Phong căn bản không muốn nhịn liền hướng về phía bảo bối muốn quyền ra tay, bàn tay đã đặt bên hông, sẵn sàng tùy thời rút kiếm chém người.

“Móc ra làm gì? Làm cá ngâm giấm sao?” Long Mặc Viêm tà ác, đương nhiên cũng chỉ là nói mà thôi.

“Chủ ý này không tệ.” Long Tuyệt Phong sau khi nghe thấy liền hai mắt sáng lên, nếu không phải Long Mặc Viêm giữ chặt y, y đã thực sự làm như vậy.

Mà Long Mặc Viêm giữ chặt phụ thân không cho y ra tay, là bởi vì…

“Hắc Hà, ngươi đoạt cơ hội ra tay của bổn tọa.” Long Tuyệt Phong không nhìn một đám người vô lực ngã dưới đất, ngữ khí âm trầm oán giận thuộc hạ đang đi tới.

Rất có tư thế không nói rõ ràng thì lấy cái chết tạ tội đi.

“Chủ tử, thuộc hạ là oan uổng.” Hắn không làm gì hết a, tất cả đều là do hai tên Nhâm Nam Vũ cùng Liên Dạ núp sau lưng hắn làm, cũng không biết hai người này ném cái gì ra đường cái, nháy mắt liền thuốc ngã một tảng lớn như vậy.

Đúng là xem đã mắt, nếu là độc dược trí mạng, nhất định chơi rất vui.

Nhưng nếu nhìn đám người xụi lơ dưới đất, đều còn hơi thở, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kỳ lạ, cho dù cả người vô lực, nhưng cặp mắt đều trừng đến sắp rơi ra.

Ai kêu bọn họ không hiểu quy củ, không thể khắc chế đôi mắt của mình, cũng không tính toán sức nặng của mình, liền dám quây quanh chủ tử cùng thiếu chủ, tư thế kia chỉ kém không nuốt sống hai vị chủ tử, nhất là thiếu chủ, trên đời này sao lại có sự tồn tại như vậy, đây không phải là cố ý dụ người đắm mình sao?

Rất xấu rồi, hai vị chủ tử đều rất xấu, gióng trống khua chiêng thoải mái đi giữa đường cái như vậy, không gây oanh động mới là lạ.

“Ngươi nói bổn tọa oan uổng ngươi, Viêm nhi… con xem Hắc Hà đi, mới đi ra mấy ngày liền dám kênh lại với phụ thân.” Vốn là hai mắt híp lại – dấu hiệu nguy hiểm khiến Hắc Hà run chân, nhưng ngay sau đó Long Tuyệt Phong lại ôm cổ Long Mặc Viêm, hướng bảo bối của mình làm nũng.

“Hắc Hà.” Biết nam nhân là đang nghịch ngợm, nhưng Long Mặc Viêm chính là không cho phép có người khiêu chiến uy nghiêm của phụ thân, mặc dù người sai là phụ thân.

“Thuộc hạ biết sai, lần sau không dám.” Cho dù bị giận chó đánh mèo, hắn cũng sẽ không nói thêm một câu. Thật sự là muốn khóc cũng không chỗ mà khóc, hắn làm sao lại quên không phải chỉ có chủ tử cưng chìu yêu sâu sắc thiếu chủ, thiếu chủ của bọn họ dung túng chủ tử cũng đã đạt đến cảnh giới người thường không cách nào tưởng tượng, nếu không mấy năm gần đây, tính cách của chủ tử sao lại càng ngày càng biến thái, càng ngày càng khiến người sờ không rõ, đoán không ra, chỉ hy vọng chính mình không bị chủ tử đùa chết đã đủ vui mừng.

Những điều này là do thiếu chủ chìu ra, nếu không với độ ngàn y trăm thuận của chủ tử đối với thiếu chủ, nếu thiếu chủ không cho chủ tử lòng sinh giết chóc, tùy ý thả ra sát khí, chủ tử tuyệt đối sẽ là một vị công tử tao nhã, phiêu dật vô địch thiên hạ.

Nhưng vấn đề là tuy thiếu chủ sẽ quản, nhưng phải có điều kiện tiên quyết là chủ tử sung sướng, lúc này mới gây ra tình huống chủ tử càng ngày càng đáng sợ như hiện nay.

“Không có lần sau, đừng nói với bản thiếu chủ hai chữ lần sau.” Long Mặc Viêm nắm tay phụ thân, thoải mái vui vẻ như đang đi dạo vườn hoa trong nhà, mặc dù là giẫm lên thân người, cũng sẽ không đi đường vòng, tùy ý cuồng ngạo đến cực hạn.

Cứ vậy mà đi ra tấm thảm làm từ máu thịt kia, mà hễ là người qua đường nhìn thấy tình cảnh này đều bị dọa sợ, không có năng lực đều vắt gò lên cổ bỏ chạy, trong lòng lầm bầm ra cửa không xem hoàng lịch, gặp phải sát tinh như vậy.

Tự nhận có chút năng lực, có chút thế lực thì lộ ra vẻ mặt hứng thú dạt dào, đầy tò mò đối với hai vị nam tử tuyệt trần đột nhiên hiện ra này.

Mặc kệ là yêu nghiệt tao nhã hay tuyệt thế tà mị, cũng không phải là điều người thường có thể so sánh, chỉ nhiều liếc mắt một cái nếu không có định lực, nhất định sẽ mất hồn mất vía.

Còn Hắc Hà, hộ chuyên nghiệp cõng hắc oa (ý là gánh lỗi thay, bị oan), thật là khóc không ra nước mắt, hắn thật là oan uổng, thiếu chủ sao lại đối hắn hạ ám chỉ, vừa rồi trước khi thiếu chủ bước đi, trong ánh mắt thoáng nhìn liền có ánh sáng kì dị lóe lên, hắn còn chưa kiapj phòng bị, đã bị thiếu chủ ám toán.

Thiếu chủ, ngài không thể như vậy, ngài còn chìu chủ tử như vậy, bọn họ còn có ngày lành sao? Hắn không phải chỉ kháng nghị một câu sao, liền hạ ám chỉ cho hắn, sao hắn lại oan uổng như vậy.

“A… A, ngươi cắn ta làm gì.” Nhâm Nam Vũ tránh sau lưng Hắc Hà thấy vẻ mặt của ái nhân gần như khổ qua, quyết định yêu thương an ủi một chút, kết quả lại bị Hắc Hà nắm lên tay đưa vào miệng hung hăng cắn một cái.

“Đều là do hai tên khốn nạn các ngươi.” Trên gương mặt lạnh lùng của Hắc Hà hiện tại chứa đầy bi kịch, một là bạn xấu, một là ái nhân đẩy mình vào trong hố lửa.

“Ngươi, đêm nay đừng hòng bò lên giường của ta.” Hắc Hà nổi giận chỉ vào mũi Nhâm Nam Vũ, sau đó đuổi theo bước chân của cha con Long Tuyệt Phong, thân là hộ pháp gần người của chủ tử và thiếu chủ, sao có thể cách hai chủ tử xa như vậy.

Chủ tử, thiếu chủ, các ngài đợi thuộc hạ một chút a.

“Sư huynh, đêm nay chúng ta đắp chung chăn đi!” Gãi mũi, Nhâm Nam Vũ xót xa câu vai Liên Dạ, bày ra bộ dáng ngươi không đồng ý liền cắn chết ngươi.

Vừa rồi rốt cục là ai ra tay trước, rõ ràng chính là vị sư huynh luôn yêu thích giả heo ăn hổ này.

“Không thành vấn đề.” Liên Dạ còn có thể nói gì, đương nhiên là đồng ý.

“Đi thôi! Hình như có vài còn chuột không an phận đụng phải chủ tử của chúng ta.” Nhâm Nam Vũ ý tứ sâu xa nói.

“Hiện tại bờ Đông Hải sóng ngầm mãnh liệt, lần này chúng ta đi theo chủ tử ra ngoài là để chơi đùa, chúng ta đương nhiên phải chơi lớn một chút.” Liên Dạ, một nam nhân tuấn dật phi phàm, lại có tâm tính khát máu.

Phải nói là, từ Phách Hồn cốc ra tới liền không có một người bình thường, đều là cao thủ đem mạng người đùa giỡn giữa lòng bàn tay. Bọn họ mới là chúa tể khống chế sinh tử, mà Long Tuyệt Phong chính là vô thượng chí tôn của những ác ma này.

Hễ là gặp phải y, kết cục chỉ có một, chết.

Ngay lúc đám người Hắc Hà đuổi theo Long Tuyệt Phong cùng Long Mặc Viêm, liền nhìn thấy chủ tử của bọn họ đang bị ngăn cản ở một trà lâu lịch sự tao nhã, có phong cách khác biệt với Tuyệt Viêm tửu lâu, có hương vị độc đáo của riêng mình, làm người ta không dám xem nhẹ, cũng có sự lắng đọng khiến người từ ánh mắt đầu tiên liền yêu thích.

Chỗ này, không đơn giản.

“Viêm nhi, bọn họ không cho phụ thân đi vào, chẳng lẽ tiền của phụ thân không phải là tiền?” Long Tuyệt Phong chỉ nguyện đem một mặt khác biệt lộ ra cho một mình Long Mặc Viêm, lười nhác đem sức nặng toàn thân đặt ở trên người Long Mặc Viêm, tham lam dán chặt bảo bối, dù cho đứng ở trên đường, dọc theo đường đi, cũng không nguyện tách ra dù chỉ một chút.

Loại cảm giác này từ sau khi đến bờ Đông Hải trở nên càng thêm mãnh liệt, điều này làm cho Long Tuyệt Phong biết, lần xuất hành này, sẽ xảy ra nhiều chuyện khó tưởng tượng được, cho nên Long Tuyệt Phong mới có thể càng thêm kề cận Long Mặc Viêm, cho dù là hô hấp đều phải hít thở cùng khoảng không gian.

Cho dù nguy hiểm chưa biết đều chỉ là phỏng đoán, dự cảm của Long Tuyệt Phong, nhưng mặc dù là như vậy, Long Tuyệt Phong cũng không cho phép có chuyện không tốt xảy ra với Viêm nhi.

Chính là cường thế như vậy, dù là ý trời cũng phải kháng cự, thậm chí là đảo điên.

“Có lẽ là bởi vì việc khác.” Long Mặc Viêm thoạt nhìn so với Long Tuyệt Phong dễ tính hơn, kỳ thật không phải, nếu nói Long Tuyệt Phong là nan địch cường thế cố ý gây khó dễ, vậy thì Long Mặc Viêm chính là giữa lúc vui cười trò chuyện liền phá hủy hết thảy.

“Nơi này là Phiêu Miểu cư, không phải là nơi đám người phàm tục như các ngươi có thể đến, đi nhanh lên.” Trông cửa đều là cao thủ hàng đầu, xem ra nơi này quả thật không đơn giản.

“Như vậy bọn họ là người siêu phàm thoát tục, nhưng nhìn sao cũng không giống, phụ thân, ngươi nói có đúng không?” Long Mặc Viêm trực tiếp chỉ vào khách nhân ngồi trong trà lâu, thực nghi ngờ.

Thanh âm của Long Mặc Viêm không lớn, lại đủ cho các cao thủ nghe rõ, có không nhìn, có tò mò, có hứng thú, cũng có tức giận.

“Đúng vậy, thực bình thường… Viêm nhi, nếu không chúng ta không đi vào, vào chỗ này sẽ bị lây bệnh.” Thanh âm của Long Tuyệt Phong thực huyền diệu thực nhã nhặn, mang theo chút lười nhác pha làm nũng gợi cảm lại tà mị, làm cho lỗ tai tê dại.

Hơi không chú ý sẽ lạc lối giữa cảm giác kỳ diệu này, nếu không phải nội dung quá khó nghe như vậy.

“Lây bệnh…” Long Mặc Viêm lặp lại lời nói của phụ thân, có chút ngạc nhiên tại sao lại lây bệnh.

“Một đám con kiến, chúng ta đi vào không phải là mất thân phận sao?” Dung nhan là nhã nhặn tà mị, thanh âm là ôn hòa mềm nhẹ, lại vô cùng khí phách lăng thiên.

Đôi mắt Long Mặc Viêm hơi nhướng lên.

Khách nhân của Phiêu Miểu cư ồ lên.

Người nam nhân này thực dám nói a! Đây không phải là đắc tội tất cả mọi người sao?

Bình luận về bài viết này