Tà phi chương 35

 

MN 14.6

Chương 35: Cố ý

Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy

Dạ Dật Phong cầm chiếc quạt trong tay hướng về phía chiếc rương kia vung lên, nắp rương lập tức mở ra . Vô số con Hồ Điệp màu đỏ của máu từ trong rương bay ra, theo gió khiêu vũ giữa không trung.

 

“Trời ạ, thật là nhiều Hồ Điệp a!” Bốn phía vang lên tiếng kinh hô của đám đại thần, số lượng này chỉ sợ ít nhất cũng phải trên ngàn con?

 

Hướng mắt nhìn về phía Hồ Điệp đang bay, chúng đám đại thần đầu một tầng sương mù,Thương Nguyệt Thái Tử này đến tột cùng là muốn làm cái gì? Hắn rốt cuộc là đến để chúc thọ hay là đến để quấy rối đây? Khương Thái Hậu cùng hoàng đế Hiên Viên Ly cũng rất kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể hiểu được ý đồ của Dạ Dật Phong .

 

“Ngoan, không nên nghịch ngợm bay loạn nữa, đều bay đến bên trên gấm nghỉ ngơi đi!” Hai con ngươi Dạ Dật Phong cười cười, chiếc quạt trong tay bỗng dưng xoay tròn một cái, mặt quạt mang theo dòng khí tức mạnh mẽ quét về phía giữa không trung. Đám Hồ Điệp phảng phất như hiểu được là lệnh tập hợp lập tức bay về phía tấm gấm.

 

“Hí. . .” Chúng đám đại thần khóe miệng co rút mạnh, không khỏi nhao nhao lên nhìn thêm vài lần, trong lòng đồng thời nói: nội lực của Thương Nguyệt Thái Tử thật mạnh a!

 

Lúc này, chiếc quạt trong tay Dạ Dật Phong xoay chuyển với tốc độ cực nhanh , mặt trong quạt bắn ra một loạt ngân châm nhỏ dài. Những ngân châm này toàn bộ đều hướng về phía Hồ Điệp đang bay kia.

 

Sưu sưu sưu, toàn bộ ngân châm đâm vào một bên cánh của đám Hồ Điệp làm chung dính ở bên trên tấm gấm. Trong chớp mắt,toàn bộ chúng đại thần đều trợn tròn mắt há hốc mồm , bởi vì màu đỏ như máu của  Hồ Điệp trên tấm gấm xếp thành hình Phượng Hoàng đỏ.

 

Cánh tay của hai gã thị vệ Thương Nguyệt Quốc kéo hai góc trên của tấm gấm khẽ đung đưa, một hình ảnh đẹp tuyệt vời hiện ra trước mặt mọi người. Bầu trời xanh lam như biển, đóa Bạch Vân ung dung phiêu đãng , Phượng Hoàng đỏ giống như bay ngiêng, chao liệng trên bầu trời.

 

“Đẹp, thật sự là rất đẹp!”

“Tuyệt, thật sự là quá tuyệt rồi!”

 

Mọi người đồng thời mở miệng tán thưởng, sau lưng cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Có thể sử dụng nội lực bắn ra ngân châm, liền có thể làm cho Hồ Điệp đang bay loạn lập tức đính trên gấm tạo thành một con Phượng Hoàng đỏ, nội lực của tên Dạ Dật Phong này quá thâm hậu rồi ?

 

“Phượng Hoàng chính là Thần Điểu(chim thần). Tối nay, thọ lễ mà Thương Nguyệt Quốc ta dành để chúc thọ Khương Thái Hậu chính là Thần Điểu này , không biết món quà này Khương Thái Hậu có thích không?” Dạ Dật Phong nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, hai con ngươi tràn đầy vui vẻ mà hỏi Khương Thái Hậu.

“Phần thọ lễ này quả thực là khó thấy trên thế gian, vì vậy ai gia sao lại có thể không thích được?” Trên mặt Khương Thái Hậu bày ra biểu tình vui sướng kích động, nhưng đáy mắt của nàng xuất hiện một tia lãnh ý. Phần thọ lễ này hoàn toàn chính xác là món quà khó tìm, nhưng là món quà này lại không thể sử dụng được.

 

Cùng lúc đó, ánh mắt của hoàng đế Hiên Viên Ly và Thụy Vương Hiên Viên Diễm cùng giao nhau ở giữa không trung. Người khác có lẽ không biết loại Hồ Điệp này, nhưng trong lòng bọn hắn lại biết rõ vô cùng. Đây là Huyết Hồ Điệp, chỉ ở trong Thương Nguyệt Quốc mới có. Theo mật thám ở Thương Nguyệt Quốc báo cáo: loài Hồ Điệp này tuy mặt ngoài tỏ ra vô hại, nhưng  bên trong lại có chứa kịch độc.

 

Hôm nay, những Hồ Điệp này bị Dạ Dật Phong dùng ngân châm bắn làm thủng thân hình để đính trên tấm gấm, bây giờ bên trên tấm gấm kia khẳng định là có đầy độc của Huyết Hồ Điệp, đây là thọ lễ có độc. Cái tên Dạ Dật Phong đến tột cùng là muốn làm gì? Lấy tâm kế của hắn tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến mức ở thọ yến của Khương Thái Hậu ngang nhiên hạ độc a?

 

“Nguyệt Nhi, ngươi có thể đoán được tâm tư Dạ Dật Phong không?” Hiên Viên Diễm giơ tay lên trêu chọc những lọn tóc trên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đè thấp âm thanh hỏi. Hắn biết năng lực hiểu rõ lòng người của Nguyệt Nhi rất là mạnh, có lẽ nàng có thể biết được ý đồ Dạ Dật Phong.

 

“Không có đoán được, nhưng chính miệng hắn sẽ lập tức nói cho chúng ta biết .” Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, nhẹ nhàng mở miệng nói.

 

“Ngươi vì sao có thể khẳng định như thế ?” Hiên Viên Diễm nhíu mày.

“Bởi vì. . . hai gã thị vệ kéo tấm gấm của Thương Nguyệt đã trúng độc, độc đã muốn phát tác rồi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, lập tức bốn phía vang lên tiếng động lớn ồn ào: “Mọi người mau nhìn mặt thị vệ Thương Nguyệt Quốc?”

 

Chỉ thấy hai gã thị vệ kia,mặt vốn là trắng nõn lập tức biến thành một mảnh  đen kịt, hơn nữa thân thể của bọn hắn còn co giật. Rất rõ ràng, bây giờ  kịch độc đã phát tác bọn hắn đang phải chịu đau đớn .

 

“Thương Nguyệt Thái Tử, chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ trên tấm gấm kia có độc sao?” Trên mặt  Khương Thái Hậu lập tức bày ra biểu lộ kinh hãi, thanh âm hơi run rẩy mà hỏi.

 

“Cái gì,trên gấm có độc? Thương Nguyệt Thái Tử,cái này không phải là thọ lễ mà Thương Nguyệt Quốc các ngươi đưa cho thái hậu làm quà sao, vì sao lại có độc?”

 

“Thương Nguyệt Thái Tử, ngài cần cho Long Diệu Hoàng Triều ta một lời giải thích?” Đám đại thần nhao nhao đứng lên chất vấn Dạ Dật Phong.

 

“Mọi người việc gì phải kích động như thế,các ngươi nghĩ oan cho bổn cung rồi: Thái Tử ta sao lại muốn hạ độc Khương Thái Hậu được?” Dạ Dật Phong quay đầu nhìn về phía mọi người đang phẫn nộ bày ra dáng vẻ vô tội.

 

“Sự thật không phải đã bày ngay trước mắt sao?” Chúng đại thần nắm chặt nắm đấm cắn răng hỏi. Long Diệu Hoàng Triều, Thương Nguyệt Quốc, Bắc Dực Quốc biểu hiện bên ngoài tuy là chung sống hoà bình, nhưng dã tâm muốn nuốt hết  Long Diệu Hoàng Triều của hai nước kia thì bọn hắn so với bất kì ai khác đều rõ ràng vô cùng.

 

Chỉ có điều căn cứ tình hình hiện tại, thì Long Diệu Hoàng Triều không thích hợp với việc giao tranh cùng hai nước còn lại, bởi vậy khi Thái Tử hai nước kia đến đây chúc thọ, bọn hắn mới phải dùng lễ tiết đón khách cấp cao nhất. Nhưng Thương Nguyệt Thái Tử này lại ngang nhiên ở thọ yến hạ độc, nếu như bọn họ còn giữ im lặng, thế chẳng phải là Long Diệu Hoàng Triều bọn họ sợ Thương Nguyệt Quốc sao?

 

“Hiện tại người trúng độc là thị vệ Thương Nguyệt Quốc ta: nếu bản Thái Tử có chủ ý muốn hạ độc Khương Thái Hậu, thì sao lại để cho thị vệ của bổn quốc trúng độc để nhắc nhở các ngươi a? Long Diệu hoàng đế, ngài cho rằng đây là như thế nào?” Dạ Dật Phong khoát khoát chiếc quạt bằng Trúc tơ trong tay, hai con ngươi cười cười nhìn hướng Hiên Viên Ly.

 

“Các vị khanh gia sao có thể vô lễ như thế với Thương Nguyệt Thái Tử, trẫm tin tưởng Thương Nguyệt Thái Tử tuyệt không có ý đồ hạ độc mẫu hậu , độc trên tấm gấm kia nhất định là có nguyên nhân .” Hiên Viên Ly cười nhạt một tiếng,chậm rãi mở miệng nói.

 

“Vẫn là Long Diệu hoàng đế anh minh! Những con Hồ Điệp này toàn thân màu đỏ tươi, chính là Huyết Hồ Điệp chỉ có ở Thương Nguyệt Quốc ta. Muốn tạo thành Phượng Hoàng đỏ chỉ có dùng bọn chúng mới có thể tạo ra một cách hoàn mỹ nhất, vừa rồi tin tưởng các vị cũng có thể cảm nhận được. . .”

 

Dạ Dật Phong kéo dài âm cuối, tiếp tục mở miệng nói: “Chỉ tiếc những con Hồ Điệp này vô cùng đẹp,  nhưng trong cơ thể của bọn nó lại có độc. Mới vừa rồi ta dùng ngân châm đem Huyết Hồ Điệp đính trên tấm gấm này,độc trong cơ thể chúng tự nhiên sẽ chảy ra ngoài tràn ngập tấm gấm này, bởi vậy hai gã thị vệ tay kéo căng tấm gấm này mới có thể trúng độc. Cũng bởi vì trên gấm có độc, cho nên ta mới không có để cho bọn thị vệ đem thọ lễ trình lên cho Khương Thái Hậu. Bởi vì ta còn có một bước nữa chưa có hoàn thành đâu, chính là loại trừ tất cả chất độc trên gấm này.”

 

“Thì ra là hiểu lầm, vừa rồi có chút mạo phạm Thương Nguyệt Thái Tử, mong Thương Nguyệt Thái Tử bỏ qua cho!” Chúng  đại thần liếc mắt nhìn nhau, ôm quyền tạ lỗi, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng phẫn nộ. Vừa rồi hắn hoàn toàn có thể nói rõ sự tình trước , thế nhưng hắn lại không có nói, đây rõ ràng là cố ý trêu đùa bọn hắn, làm bọn hắn lâm vào tình cảnh này.

 

“Tâm tình Bổn Thái Tử gần đây vô cùng thoải mái, sao có thể để ý việc này đâu?” Dạ Dật Phong nhếch khóe môi cười cười, khẽ phe phẩy chiếc quạt đi về phía hai gã thị vệ bị trúng độc kia. Chúng đại thần thì nắm chặt tay ở sau lưng, đè nén lửa giận trong lòng ngồi xuống. Hắn là người có lòng khoan dung, thế thì bọn hắn ngược lại trở thành kẻ tiểu nhân so lòng quân tử sao?

 

“Nuốt vào.” Dạ Dật Phong từ trong tay áo lấy ra hai viên dược màu trắng đưa cho hai gã thị vệ, hai gã thị vệ vừa ăn dược vào, chỉ thấy sắc mặt lập tức khôi phục trở về dạng ban đầu.

 

“Hai người các ngươi tới, đem hai bình nước giải độc này đổ lên trên tấm gấm đi.”Sau đó, Dạ Dật Phong lại móc ra hai cái bình ngọc đưa cho hai gã thị vệ khác.

 

“Vâng!” Hai gã thị vệ dời bước đến trước mặt Dạ Dật Phong , khẽ gập người cung kính, vươn tay ra cầm lấy bình ngọc.

Sau đó chỉ nghe thấy âm thanh loảng xoảng vang lên, mọi người rõ ràng nhìn thấy hai gã thị vệ kia đã tiếp được bình ngọc, thế nhưng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hai bình ngọc lại đồng thời từ trong tay của bọn họ rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.

 

“Đã nhìn ra chưa?” Nhìn thấy một màn này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm, mở miệng khẽ hỏi.

 

“Đã nhìn ra, bọn họ là cố ý để cho bình ngọc rơi xuống.” Hiên Viên Diễm nói.

 

“Đoán được bọn nguyên nhân bọn hắn làm như vậy chưa?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay lên lười biếng trêu chọc má Diễm.

 

“Nếu như giờ phút này còn không đoán được, thì ta chính là ngu xuẩn như heo rồi.” Hai con ngươi của Hiên Viên Diễm tràn đầy âm lãnh bắn về phía Dạ Dật Phong.

Bình luận về bài viết này