Tà phi chương 83

dfgh

Chương 83: Lấy mệnh đặt cược.

Edit & Beta: Minh Nguyệt Tâm Vy

Gió núi thổi phất qua, mặt đất nổi lên dày đặc bụi bậm do bị giẫm lên.

Chỉ thấy ở hai bên sườn núi lại có trăm tên ảo ảnh hiện thân, bọn họ cứ mười người tạo thành một đội, mỗi đội đều phụ nâng một cái mà mọi người thấy đều chưa hề thấy bao giờ_quái vật kim sắc to lớn.

Mười tên quái vật kim sắc lớn xếp thành một chứ nhất ( là chữ này – đó ) ở tại trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cái đầu quái vật kia tối đen như mực nhắm thẳng vào ba mươi vạn tinh binh Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc.

“Che lại tấm chắn.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra lệnh một tiếng, những tấm chắn kim sắc ở trong tay ảo ảnh nhóm nhanh chóng bị miếng vải đen bịt kín, miếng vải đen đã che kín hết những tia sáng sắc bén chói mắt mà tấm chắn phóng thích ra.

Bá…Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cùng với ba mươi vạn tinh binh phía sau dụi dụi hai mắt, sau đó tầm mắt toàn bộ bọn họ đều tề tựu đến mười tên quái vật kim sắc to lớn kia.

Tiêu Hàn nháy mắt nheo lại, ánh mắt âm lãnh xem kỹ quái vật kim sắc to lớn vừa hiện ra trước mặt. Nếu theo lời trong miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lúc trước đã nói, vậy thì mười thứ không biết gọi là thứ gì kia, đó chính là lợi khí làm cho than hình tinh binh Bắc Dực của hắn hóa thành tro tàn sao?

“Thứ đó. . . là cái gì vậy?” Hai tròng mắt Dạ Dật Phong cũng dày lên một tầng mây mù, thân hình cứng ngắc, đồng thời trong miệng thì thào lẩm bẩm.

Đúng vậy, thứ đó là cái gì vậy a? Ba mươi vạn tinh binh hai quốc, Vô Ngân công tử cùng với bốn gã thuộc hạ của hắn cũng quay đầu nhìn lại, ánh mắt trừng lớn đầy nghi hoặc xem xét mấy thứ quái vật to lớn đang xếp thành một chữ nhất kia.

“Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, kêu đám tinh binh phía sau các ngươi buông cung xuống, nếu không Vang trời pháo của ta một khi phát uy, máu thịt của bọn họ sẽ lập tức bay tứ tung xung quanh, sẽ chết vô cùng thê thảm.” Dung nhan Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhiễm ý cười hoàn toàn đắc ý, đôi mắt yêu dã lạnh lẽo thấu xương bắn về phía Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.

Vì ứng phó cục diện ngày hôm nay, nàng đã đặc biệt chỉ đạo một nhóm ảo ảnh tạo ra mười quả Vang trời đại pháo. Tuy rằng ở thời đại này vật liệu có hạn, làm cho uy lực của Vang trời pháo mà nàng đúc ra thực kém xa, không thể so kịp với đại pháo ở thế kỷ hai mươi mốt, bất quá vậy cũng đã đủ đối phó với Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.

Giờ phút này, bên trong mỗi quả đại pháo đều chứa đầy vô số quả Oanh thiên lôi mà nàng đã tỉ mỉ điều chỉnh lại, uy lực hơn nhiều so với lúc trước, hiệu quả so với lần nàng tạc hoa viên Tuyên vương phủ còn mạnh hơn gấp trăm lần. [*Vy Nhi: là thứ đồ chơi mà Nguyệt tỷ đã chơi ở chương 23 đó nhé !!! J ]

Chỉ cần nhẹ nhàng ấn động cơ quan được đặt ở đuôi pháo, Oanh thiên lôi sẽ nháy mắt phụt ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức làm địch nhân không thể nắm bắt được phương hướng. Ngay cả là tường thành vững chắc nhất cũng không chống cự nổi Vang trời pháo oanh tạc, huống chi là những than thể bằng xương thịt nhiều vô số kể trước mắt đâu chứ?

“Vang trời pháo?” Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong trăm miệng một lời kinh hô, đồng thời sắc mặt có chút xanh mét.

Lúc trước bọn họ đã phái người điều tra Thượng Quan Ngưng Nguyệt, theo tin tức mà bọn thuộc hạ thu thập được ở Long Diệu Hoàng Triều, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từng hướng tới hoa viên Tuyên vương phủ ném mấy quả đen thui gì đó, liền đem toàn bộ hoa viên Tuyên vương phủ tạc sụp đổ , mà thứ đen thui gì đó tựa hồ tên là Oanh thiên lôi.

Oanh thiên lôi? Vang trời pháo? Theo lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói bọn họ có thể mơ hồ cảm giác được, hai thứ đó mặc dù tên có chút khác nhau, nhưng tác dụng hẳn là giống nhau như đúc.

“Đúng vậy, Vang trời pháo. Một viên Oanh thiên lôi có thể tạc hủy một tòa lương đình của Tuyên vương phủ, vậy thì một viên Vang trời pháo cũng đủ để tạc hủy cả trăm tòa lương đình Tuyên vương phủ như thế. Mà hôm nay ta vì đối phó với các ngươi, tổng cộng mang đến ngàn quả Vang trời pháo.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt lãnh mắt nhìn Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, mở miệng chậm rãi nói.

Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong phái người âm thầm điều tra nàng, việc này người của Ảo ảnh cung cũng đã sớm bẩm báo với nàng. Nay, nghe được trong miệng chính mình tràn ra ba chữ Vang trời pháo, bọn họ nhất định là đang liên tưởng đến Oanh thiên lôi đi?

“Ngươi. . .” Bị đoán trúng tâm tư, trên mặt Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong xanh mét, sắc mặt không khỏi nháy mắt liền thâm sâu hơn mấy tầng. Nàng. . . Cư nhiên hiểu rõ được ý nghĩ của bọn họ giờ phút này?

“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đang đe dọa chúng ta sao?” Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong nắm chặt nắm đấm, đồng thời mím chặt môi tràn ra lời nói lãnh lệ.

Lúc trước nghe thuộc hạ hồi báo chuyện Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng Oanh thiên lôi tạc hoa viên của Tuyên vương phủ, bọn họ kỳ thật là vô cùng khiếp sợ. Chỉ là một viên hắc cầu nho nhỏ mà thôi, làm sao lại có thể có được uy lực kinh người như vậy chứ. Nhưng là việc này sớm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Long Diệu Hoàng Triều, bọn họ căn bản là không thể nghi ngờ.

Nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn nói nàng đưa đến sườn núi Vang trời pháo, uy lực so với Oanh thiên lôi khủng bố trong truyền thuyết kia còn mạnh hơn gấp trăm lần, chuyện này quả thực rất làm người ta khó có thể tin được?

Nàng. . . Nhất định là biết chính mình lúc trước đã phái người điều tra nàng, cho nên liền cố ý khuyếch đại uy lực của Vang trời pháo này, muốn mượn chuyện này để làm kinh sợ bọn họ đi?

“Ta cũng thực có đủ bản lĩnh có thể đe dọa các ngươi.” Hai tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt vạn phần miệt thị, lãnh ngạo quét về phía Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Ngân Lang nói: “Ngân Lang, làm cho Thái tử hai quốc cảm nhận thấu xem bổn Vương phi rốt cuộc là có nói ngoa.”

“Dạ, Vương phi.” Ngân Lang cung kính cúi thấp thắt lưng, dời bước đến trước một quả Vang trời pháo, mở miệng lạnh lùng nói: “Chín quả Vang trời pháo còn lại bảo trì bất động, Vang trời pháo này rời đổi phương hướng, hướng tới đỉnh núi khai pháo.”

“Dạ.” Mười tên ảo ảnh nhanh chóng xoay chuyển Vang trời pháo, lòng pháo của Vang trời pháo chuyển đến hướng đỉnh núi, đồng thời Ngân Lang liền ấn động cơ quan được đặt ở đuôi pháo.

Chỉ có Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang cúi mắt cười thưởng thức những ngón tay thon dài, cùng với nhóm thủ hạ đang trông coi chín quả Vang trời pháo, đem toàn bộ khẩu pháo nhắm thẳng vào đám tinh binh hai quốc. Còn tất cả mọi người đều đem tầm mắt tập trung xem xét về phía đỉnh núi.

Chỉ thấy một viên đạn pháo cực lớn màu đen mang the một quả cầu lửa nộ phát bắn ra, từ chỗ miệng pháo tựa như tia chớp phụt ra, lấy tốc độ làm người không thể nắm bắt được bắn thẳng tới phía trước.

“Phanh” , một tiếng vang kinh thiên động địa bạo phát gầm rên theo gió, cả tòa núi đều kịch liệt rung lên. Đạn pháo màu đen bay xa rồi nháy mắt liền rơi xuống đất, đất đá tựa như thủy chiều khí thế bừng bùng bắn tung tóe ra.

“Tê. . .” Mọi người đột nhiên đổ há miệng hít sâu, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán lặng lẽ rơi xuống.

Bởi vì cả một tòa đỉnh núi đồ sộ trước mắt chợt sụp đổ tạo thành cái hố thật lớn. Miệng hố rốt thâm sâu vô cùng, nhưng bởi vì khoảng cách hơi xa, mọi người không thể nhìn thấy rõ được.

Nhưng là, độ rộng của cái hố lại lan rộng đến tận vách đá hai bên sườn núi, mà chiều dài của hố thẳng về phía trước kéo dài tối thiểu cũng phải đến mấy cây số.

Thấy tình hình như vậy, hai tròng mắt Vô Ngân công tử lưu luyến nổi lên nụ cười tao nhã kéo dài không dứt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt này thật không hổ là Phượng tinh trong lời ân sư đã đoán, ngày sau có thể bình định tứ quốc chấm dứt cảnh giết chóc vĩnh viễn, nhất thống thiên hạ, tạo phúc cho ngàn vạn chúng sinh. Hắn dám khẳng định, trên đời này ngoại trừ nàng có thể làm ra được vũ khí có uy lực khiến cho người ta sợ hãi như thế, không thể có người thứ hai .

Bốn gã thuộc hạ của Vô Ngân công tử khóe miệng đều run rẩy đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời hướng tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ cao ngón tay cái.

Trời ạ, thật sự là uy lực đến nỗi trong thiên hạ không ai có thể địch nổi. Gặp phải Vang trời pháo có tính hủy diệt cường đại như thế, ba mươi vạn tinh binh Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc xác thực là đã bị sợ hãi không nhỏ a.

Cái gì tuyệt đỉnh cái thế võ công, cái gì độc tiễn trận đội hình khổng lồ? Đối mặt với mười quả Vang trời pháo này, chỉ sợ cũng chỉ có thể rơi vào kết cục chật vật, không chịu nổi một kích mà thôi?

“Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, nếu như bây giờ ta dùng ánh sang từ tấm chắn kim sắc chiếu lên người các ngươi, rồi lại dùng mười quả Vang trời đại pháo nhắm thẳng về phía các ngươi, khai pháo liên tục không ngừng bắn phá. Lúc đó dù cho võ công của các ngươi có cao tới đâu, chỉ sợ dù có bản lĩnh phi thiên độn thổ, cũng tuyệt đối không chịu nổi công kích của Vang trời pháo?”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay, không chút để ý, vuốt ve mấy sợi tóc đen bên má vừa theo tiếng pháo nổ lúc nãy mà tung bay tán loạn, ánh mắt lóe ra ý cười trào phúng, thập phần ngạo nghễ quét qua Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.

Cảnh sắc bầu trời trong xanh thật là tươi đẹp, gió núi bốn phía gào thét rẫm rĩ xoáy sâu vào trong tai của Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, nháy mắt ngưng kết thành một loại yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có tiếng pháo nổ vừa rồi kia đánh sâu vào trong lòng bọn họ, từ từ cắn nuốt máu thịt cùng linh hồn của bọn họ.

Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, ánh mắt Tiêu Hàn ám trầm như hải bắn về phía thượng quan Ngưng Nguyệt, mở miệng lạnh lùng chậm rãi nói: “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu hai bên chúng ta thật sự khai chiến, mặc dù chúng ta sẽ không thắng, nhưng ngươi cũng không thắng được như vậy thôi.”

Dạ Dật Phong cũng thu lại những suy nghĩ phập phồng vừa nổi lên trong lòng, hai tròng mắt im lặng xem xét về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: “Bắc Dực thái tử nói rất đúng, nếu như hai bên chúng ta thật sự khai chiến, chỉ có thể rơi vào kết cục cùng thua.”

Hào quang từ tấm chắn kim sắc của nàng tuy rằng vô cùng chói mắt, bất quá lấy tài bắn cung tuyệt đỉnh của nhóm tinh binh này thì dù có nhắm mắt cũng có thể chuẩn xác bắn trúng mục tiêu.

Vang trời đại pháo của nàng quả thật vô cùng uy lực, nhưng là thời điểm  nàng phóng đạn khai pháo, Vang trời pháo đương nhiên cũng có thể khiến cho thân hình bọn họ nổ thành tro tàn, cùng lúc đó ba mươi vạn độc tiễn của bọn hắn cũng có thể nháy mắt phóng ra, cũng làm cho bọn họ thi cốt vô tồn.

“Làm sao có thể là cục diện cùng thua chứ? Đạn pháo của ta bắn ra, chính là lấy mạng hai người các ngươi cùng với tính mạng của ba mươi vạn tinh binh. Còn độc tiễn của các ngươi bắn ra, cũng chỉ có thể lấy mạng của ta, Vô Ngân công tử, bỗn gã thuộc hạ của Vô Ngân công tử cùng với tính mạng của hơn hai trăm ảo ảnh mà thôi. Ngay cả là đồng quy vu tận, nếu xét trên phương diện số lượng tử vong, các ngươi vẫn là người đại đại thua cuộc a .” Đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch lên một độ cong xinh đẹp, hai tròng mắt tản ra ý cười yêu dã, thị huyết.

“Ngươi vì giúp Hiên Viên Diễm bảo vệ Long Diệu Hoàng Triều, thế nhưng không tiếc lấy mạng cùng chúng ta khai chiến?” Con ngươi đen tuyền của Tiêu Hàn không khỏi âm u tà mị, ánh mắt lãnh lệ hiện lên khiếp sợ hỗn loạn khó có thể tin.

“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm biết rõ ngươi nếu đến sườn núi cùng chúng ta khai chiến, ngươi cũng sẽ không có khả năng sống sót mà rời khỏi sườn núi. Nhưng hắn lại vẫn quyết tâm như, bỏ mặc an toàn của ngươi, mặc cho ngươi mạo hiểm xuất hiện ở sườn núi, một người ích kỷ như vậy đến tột cùng có cái gì đáng giá để ngươi phải dung cả tính mạng để bảo hộ như thế?” Dạ Dật Phong cũng nheo con ngươi đen lại, mở miệng chậm rãi nói.

“Không cần châm ngòi ly gián, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta sẽ không để mình bị các ngươi xoay vòng vòng đâu.. Không sai, ta chính là lấy mạng của chính mình cùng mạng của các ngươi ra đánh cược. Bất quá. . . Cũng bởi vì lấy tính mạng ra để làm tiền cược cho trận này nên ta nhất định sẽ là người thắng lớn nhất.” Đôi mi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị khẽ nhếch, ngữ khí thập phần tự tin nói.

“Ngươi có ý gì?” Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong hoảng hốt đứng hình, đồng thời mở miệng hỏi.

“Ta cá là các ngươi cũng là người tiếc mạng, tất nhiên sẽ không tự tay chôn vùi tính mạng của chính mình.” Nụ cười lạnh lẽo toát ra từ khóe môi tà mị của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt yêu diễm phảng phất tựa như có thể hiểu rõ tâm tư của Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn.

“Nếu chúng ta tình nguyện tự thân táng mạng ở nơi này, lựa chọn cùng ngươi đồng quy vu tận thì sao chứ?” Móng tay Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong đâm sâu vào trong lòng bàn tay, sắc mặt đặc biệt khó coi trả lời.

Cư nhiên một lần lại tiếp một lần bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuẩn xác đoán trúng tâm tư, chuyện này thật là làm lửa giận trong cơ thể bọn họ cuộn trào không thôi a.

Mà bọn họ vừa dứt lời, ba mươi vạn tinh binh phía sau lập tức giơ cao cung tiễn, mũi tên nhiễm độc phóng thích ra những mũi nhọn lạnh lùng thị huyết nhắm thẳng vào đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Cùng lúc đó, nhóm người ảo ảnh cũng nhanh chóng đặt tay lên cơ quan ở đuôi của Vang trời pháo. Ánh dương đỏ thẫm nhuộm đẫm cảnh vật, miệng pháo tối đen như mực lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hơi thở tàn sát bừng bừng ngập trời, làm gió núi cũng phải sợ hãi run rẩy.

Chỉ cần Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong ra lệnh một tiếng, vạn tên tề phát, sườn núi sẽ lập tức bị máu nhuộm đỏ tươi.

Chỉ cần Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra lệnh một tiếng, ngàn viên đạn pháo cũng nhất tề bạo nổ, sườn núi cũng sẽ bị hủy giệt chỉ còn là mảnh vụn. . .

 

Bình luận về bài viết này