Đặc công tà phi chương 102

images (6)

Chương 102: Thích Thú.

Edit: Tử Sa

Beta : ღ Vy Nhi ღ

Sướng trắng dần tan, mặt trời lặng lẽ dâng cao, những tia nắng sớm lan tỏa khắp không gian, xua đi tầng sương mỏng mờ ảo để lộ ra khung cảnh bình minh tuyệt đẹp.

Dần dần, màu trắng ngày của bình minh chậm rãi tan đi, ánh mặt trời nhô cao tỏa ra ánh nắng vàng rực rỡ, làm cho bầu trời trở lên trong xanh hơn, nắng vàng ánh lên những đám mây làm chúng trông càng rực  rỡ.

Cả vùng đất được bao phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng đẹp long lanh, gió sớm như khẽ du dương cất tiếng hát, cảnh vật dường như cũng tỉnh lại sau giấc ngủ. Trên khắp đường phố, các hộ gia đình kẽo kẹt mở rông cửa lớn, cờ hiệu tiệm cầm đồ, cờ hiệu trà lâu, cờ hiệu tửu lâu…, trong nháy mắt giương lên đón gió.

Ngay lúc tiểu nhị của các cửa hàng đang tươi cười, nhiệt tình mời chào người qua lại trên đường phố, không khí rộn ràng tấp lập thì chợt vang lên một loạt tiếng bước chân chỉnh tề mà vang dội.

Tất cả tiểu nhịn lập tức đình chỉ tiếng cười, lời mời chào khách, những người đi ở chính giữa đường cũng ngay tức khắc rạt sang hai bên, nín thở tập trung nhìn lại.

Chỉ thấy phía đông ngã tư đường xuất hiện mấy đội thị vệ đeo đao bên hông, mặt không thay đổi hướng về phía tay ngã tư đường đi tới. Đi phía trước là tám người khiêng nhuyễn tháp vô cùng tinh xảo.

Tuy rằng nhuyễn tháp có màn che màu sắc rực rỡ bao quanh nhưng vẫn bị gió sớm nghịch ngợm thổi qua làm bay lên một góc màn che, ngưng mắt lại nhìn, mọi người vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy trong nhuyễn tháp bán nằm một người.

Cho tới khi đội ngũ khí thế đi qua ngã tư đường, dần rời xa mọi người mới thu hồi ánh mắt, lúc này mọi người mang theo nghi hoặc chụm đầu thảo luận.

“Này, lão huynh, ngươi có biết bên trong nhuyễn tháp là ai không?” Người đi đường giáp hỏi người đi đường ất.

“Ngươi là heo sao! Không thấy trong đội khiêng nhuyễn tháp có một người là quản gia Phương Hoành của Thụy vương phủ sao?” Người đi đường ất mắng người đi đường giáp rồi trả lời.

“Cái này là do ta mải nhìn người trong nhuyễn tháp nên không có chú ý tới những người khiêng nhuyễn tháp!” Người đi đường giáp biện hộ, trong lời nói cũng không quá so đo.

“Có thể làm cho Phương đại quản gia cam tâm tình nguyện khiêng nhuyễn tháp khẳng định là Chiến thần Thụy vương của chúng ta. Các ngươi nói… Thụy vương mới sáng ra đã bày ra trận thế lớn như thế là định làm gì?” Người đi đường bính gãi đầu khó hiểu nhìn người đi đường đinh.

“Không biết… Chúng ta lặng lẽ theo sau xem đến tột cùng là chuyện gì đi?” Người đi đường đinh không kiềm chế được nội tâm tò mò, kéo tay người qua đường bính nói.

“Ta không dám đi theo.” Người qua đường bính lắc đầu như trống bỏi, ngộ nhỡ theo sau làm tức giận Chiến thần vương gia nói không chừng đầu hắn lại chuyển nhà nha.

“Xem cái bộ dạng sợ chết của ngươi kìa.” Người đi đường đinh ánh mắt lập tức trở lên coi thường xem xét người qua đường bính, môi nói ra những lời cười nhạo.

“Ngươi lá gan lớn? Đi, vậy ngươi cũng đi cùng đi!” Người đi đường bính ngẩng đầu dùng chính mình lỗ mũi hướng về phía người đi đường đinh.

“Cùng liền cùng, ngươi nghĩ ta cũng giống như ngươi nhát như chuột sao?” Người đi đường đinh trào phúng bĩu môi, liền hướng tới đội ngũ phía trước đi theo.

“Đi, chúng ta cũng đi theo góp vui.” Những người lá gan hơi lớn thấy người đi đường đinh theo đuôi đội ngũ cũng không áp chế được nội tâm tò mò mà đi theo.

Cẩn thận theo đuôi đội ngũ phía sau, trải qua trái phải phố lớn ngõ nhỏ, mấy người áp vào tường trong một ngõ nhỏ ló ra nửa đầu tìm hiểu. Bọn họ nhất loạt hí mắt hướng tới tòa nhà kiến trúc xa hoa không xa phía trước.

“Mau nhìn, đội ngũ rốt cuộc dừng lại… Di – kia không phải phủ đệ của Tả thừa tướng sao? Đội ngũ vì sao đứng tại cửa lớn phủ tả thừa tướng?”

“Đi một hồi, thì ra là Thụy vương tới tìm Tả thừa tướng nha, có lẽ bọn họ muốn bàn luận chuyện quốc sự đi? Thôi, chúng ta vẫn là tìm cái tiệm ăn gần đây ăn chút điểm tâm sáng rồi về nhà làm việc đi?”

“Ta xem sự tình cũng không có đơn giản như vậy, nếu Thụy vương muốn tới tìm Tả thừa tướng bàn luận quốc sự thì cần gì phải bày ra trận thế lớn như vậy? Hơn nữa nếu có quốc sự trọng yếu cần bàn không phải ở trên triều thảo luận càng thuận lợi hơn sao?”

“Suỵt… muốn chết a, mấy người các ngươi không thể nói nhỏ chút sao?”

Ngay lúc ngõ nhỏ mấy người ngừng tranh luận, cửa lớn phủ thừa tướng mở ra.

Gần trăm tên thị vệ chạy nhanh xếp thành hình vòng cung, bao vây xung quanh phủ Tả thừa tướng. Cùng lúc đó, quản gia Thụy vương phủ cùng bảy tên ảo ảnh cũng hạ người buông xuống nhuyễn tháp.

Bảy tên ảo ảnh mặt lạnh như băng lui ra đứng phía sau nhuyễn tháp, quản gia Phương Hoành bước tới nhuyễn tháp cúi người cung kính nói: “Vương phi, đã đến phủ Tả thừa tướng.”

Vừa dứt lời Phương quả gia vươn hai tay đem màn che vén lên, sau đó lập tức đem màn che rực rỡ buộc thành hình con bướm trông rất sống động rồi treo ở hai bên trái phải nhuyễn tháp.

Màn che rộng mở cũng làm cho mấy người đứng rình coi thấy được rõ ràng người nằm trong nhuyễn tháp kia. Chỉ thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nằm trong nhuyễn tháp, không quan tâm nghịch ngón tay của mình.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ không thơ văn nào miêu tả hết được, toát ra vẻ đẹp yêu mị câu hồn đoạt phách, thần thái cao nhã, quý phái  không ai bì kịp.

“Di – thì tra bên trong nhuyễn tháp không phải Thụy vương, mà là một cái tiểu nha đầu?” Trong ngõ nhỏ, người nào đó chớp chớp mắt đầy kinh diễm, thanh âm rung động nói.

“Tê…” những người còn lại đột nhiên hút vào mấy ngụm lãnh khí, trên mặt bày ra sợ hãi biểu tình.

“Lạ! Tiểu nha đầu này là ai, mà có thể làm cho quản gia Thụy vương phủ tôn quý cũng tự mình nâng kiệu cho nàng?” Người nào đó không rời mắt khỏi dung nhan như ngọc Thương Quan Ngưng Nguyệt đồng thời mở miệng.

“Tê…” Nghe câu hỏi, mấy người phía sau lại hút vào mấy ngụm lãnh khí đồng thời dùng ánh như nhìn quái vật xem xét người vừa hỏi.

“Thái độ này của các ngươi là như thế nào vậy?” Nghe thấy bên tai truyền đến đổ trìu lãnh khí thanh âm, người nào đó nghi ngờ quay đầu lại vẻ mặt mờ mịt nhìn mấy người bên cạnh. Làm sao vậy, bọn họ vài người vì sao sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch?

Một người trong đó thân mình cứng ngắc như hóa thạch nuốt nuốt xuống nước miếng, run run nói: “Nàng là… Thụy vương phi!”

“Gì? Nàng … nàng chính là Thụy… Thụy vương phi – Thượng Quan Ngưng… Ngưng Nguyệt?” Người nào đó đầu lưỡi run lên nói đồng thời cảm nhận thấy hàn khí lượn lờ xung quanh hắn.

Gần một tháng qua hắn xa nhà đi thăm thân bằng cố hữu, sáng sớm nay mới trở về nhà. Tuy hắn chưa nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhưng trên đường về hắn cũng nghe nói Long Diệu quỷ mị xấu nữ đột nhiên biến thành tuyệt sắc mỹ nữ, hơn nữa từng si ngốc yếu đuối đã không còn nữa mà trở lên kiêu ngạo, cuồng ngạo, tâm ngoan thủ lạt.

“Mau mau lui về đi! Nếu ở lại, không may quấy nhiễu tới tiểu ma nữ, chết cũng không biết chết như thế nào đâu.” Người nào đó thân hình quay lại chạy tới đầu bên kia ngõ nhỏ.

“Đúng đúng đúng, mau mau về đi!” Mấy người còn lại cũng gật gù như gà mổ thóc, quay đầu chạy trốn khỏi ngõ nhỏ.

Quấy nhiễu đến Chiến thần vương gia cũng còn đỡ, cùng lắm là chịu chút da tróc thịt bong sau đó còn được thả. Nhưng nếu như quấy nhiễu tới ma nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ sợ người nhà muốn nhặt xác cho bọn họ e là thi thể cũng không tìm thấy được.

Nguyên bản vài tên dân chúng mang theo tò mò chạy tới muốn tìm hiểu sau lại hoảng sợ chạy đi, nhưng sáu tên hộ vệ trước cửa lớn Thừa tướng phủ lại không dễ chạy đi như vậy.

Đối mặt với trận thế khổng lồ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sáu gã hộ vệ tựa như thân ở địa ngục lạnh băng, lâm vào trạng thái cứng ngắc nhất thời không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thay đổi tư thế, càng thêm thoải mái tao nhã, lười nằm trong nhuyễn tháp, mâu quang yêu mị nhìn nhìn sáu gã hộ vệ trước mặt nói: “Được rồi đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa. Mau thông báo cho Tả thừa tướng, nói Thụy vương phủ mất đồ, mà đồ bị mất đang ở trong phủ Tả thừa tướng. Hy vọng Tả thừa tướng đồng ý để bổn vương phi nhập phủ tìm đồ bị mất.”

Sáu gã hộ vệ thân mình run run, ánh mắt chăm chú nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt. Liều mạng đè nén trong long sợ hãi, trong đó một gã hộ vệ tuổi hơi lớn mở miệng: “Thụy vương phi thỉnh hồi phủ, thừa tướng có lệnh hôm nay không gặp bất cứ ai.”

“Khuyên các ngươi đừng quá ngoan cố, nhất là ở trước thế lực cường đại hơn các ngươi!” Thượng Quan Ngưng nguyệt mắt cười cúi xuống, như ngọc ngón tay gõ gõ lên vòng tay ở cổ tay khác.

Vòng tay theo gió tấu vang lên âm thanh rất nhỏ, tuy là thanh thúy kỳ ảo nhưng khi tiến vào tai sáu gã hộ vệ, lại giống như âm thanh sứ giả địa ngục câu hồn triệu hồi.

“Thụy vương phi thỉnh hồi phủ! Tả thừa tướng đã hạ lệnh, hôm nay sẽ không gặp bất luận kẻ nào. Nô tài thân là hộ vệ của Thừa tướng phủ thì sẽ làm tròn trách nhiệm của mình.” tên hộ vệ lớn tuổi hít sâu mấy hơi, nắm chặt tay nói.

Nâng lên cánh tay, đem vòng tay để sát vào chóp mũi, ngửi từng đợt mùi thuốc trên vòng tay truyền ra. Mắt ngọc Thượng Quan Ngưng Nguyệt tựa như thiên thần nhìn nhân loại nhỏ bé bình thường, chậm rãi nhìn mặt sáu gã hộ vệ: “Nói nhảm vô nghĩa, các ngươi không sợ cắn đứt lưỡi sao? Bổn vương phi nếu muốn đi vào, các ngươi có năng lực làm khó dễ được ta sao?”

“Thụy vương phi, người…” Linh hồn sáu gã hộ vệ đột nhiên run lên, ánh mắt như tro tàn. Bản lĩnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng bọn họ hiểu rõ. Nếu nàng muốn lấy mạng bọn họ chỉ sợ so với bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn.

“Nếu các ngươi còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa, ta sẽ không cần các ngươi đi vào thông báo. Sáng sớm ta cũng không ngại đạp huyết các ngươi đi vào tướng phủ. Mặc dù có chút sát phong cảnh, nhưng đối với huyết tinh, bổn vương phi cũng rất là thích thú.”

Bình luận về bài viết này