Đặc công tà phii chương 103

10376727_1570144496563813_625432127317673080_n

Chương 103: Độc vương, Độc tiên.

Edit & Beta: ღ Vy Nhi ღ

Thượng quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, sáu gã hộ vệ của phủ Tả thừa tướng nhất tề lui lại mấy bước. Thân hình run rẩy dựa vào đại môn đang đóng chặt sau lưng, đồng thời hai mắt hoảng sợ nhìn nhau vài lần, trên mặt lại đổ ra hơi thở chua xót, chạy trời không khỏi nắng.

Tóc đen như mực nhẹ nhàng tung bay theo gió, long mi dài nhỏ tựa như cánh bướm dập dờn muốn bay, mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lóe lên ý cười tà mị nói: “Sáu người các ngươi, ta. . . nên lấy mạng ai trước đây?”

Ngón tay ngọc tao nhã nhấc lên, Huyền Băng Thiết nhẫn phút chốc nở rộ thành hình hoa sen. Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhướn phượng mi quét mắt về phía sáu gã hộ vệ, ngữ khí thản nhiên nói: “Chi bằng các ngươi tự sát đi? Nếu để ta tự mình ra tay, các ngươi sẽ phải chịu tra tấn thống khổ, ta sẽ từ từ cắt đứt toàn bộ gân mạch trên người các ngươi, sau đó mới cho các ngươi thống khổ mà chết.”

“Tê. . .” Sáu gã hộ vệ đột nhiên đổ rút mấy ngụm lãnh khí, sắc mặt bọn họ nháy mắt thê lương trắng bạch, run run nói: “Thụy. . . Thụy vương phi, thỉnh. . . xin thủ hạ lưu tình.”

“Muốn bổn vương phi thủ hạ lưu tình, liền lập tức đi vào thông báo với Tả thừa tướng. Nếu còn ở đó nói thêm một chữ, ta lập tức cho các ngươi huyết hoa văng khắp nơi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt cụp mắt xuống cười, đầu ngón tay lười biếng vuốt ve mấy cánh hoa sen trên Huyền Băng Thiết nhẫn. Một động tác vô cùng đơn giản, tuy rằng tản ra vô vàn ý nhị phong tình, nhưng nụ cười tà mị cùng giọng nói kia lại làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.

Linh hồn cùng máu đều rơi vào sợ hãi bất lực,răng nanh của sáu gã hộ vệ hoảng sợ cắn vào lưỡi. Mặt xám như tro đẩy đại môn sau lưng ra, bọn họ vô cùng hốt hoảng trốn vào sau cửa lớn.

Giờ phút này, bên trong thư phòng của Tả thừa tướng vốn tràn ngập mùi hương thanh nhã, thơm ngát, lại lặng lẽ truyền ra một cỗ hàn khí cổ quái, vô cùng hắc ám.

“Hôm nay vào triều, Long Diệu Hoàng có cùng các triều thần thương thảo nên xử phạt Khương thái hậu cùng Tuyên vương như thế nào không?” Trước bàn mộc, Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay ngồi xuống, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía nam tử trung niên mặc một thân cẩm y hoa phục của Tả thừa tướng ở đối diện.

“Một chữ cũng không nói.” Tả thừa tướng khẽ lắc lắc đầu, bưng chén trà Long Tỉnh đang tỏa hương nghi ngút trên bàn lên nhấm nháp.

“Long Diệu Hoàng – Hiên Viên Ly đối với Khương thái hậu cùng Tuyên vương vốn luôn hận thấu xương, hôm nay cư nhiên lại không vội vã chiếu cáo Long Diệu Hoàng Triều, xử tử hai người này, trong hồ lô của hắn rốt cuộc là bán thuốc gì đây?” Hai hàng lông mày của Lăng Tiêm Tiêm phút chốc nhíu lại, tròng mắt khó hiểu nhìn Tả thừa tướng.

“Bất luận Khương thái hậu cùng Tuyên vương phạm phải tội lớn cỡ nào, thì trong mắt đám dân chúng ngu xuẩn không hiểu chuyện kia, Khương thái hậu cùng Tuyên vương dù sao cũng là người trong hoàng thất. Nếu Hiên Viên Ly bỗng nhiên chiếu cáo Long Diệu xử tử hai người này, dân chúng Long Diệu nhất định sẽ dị nghị. Vì trấn an dân tâm, Hiên Viên Ly cho dù thống hận Khương thái hậu cùng Tuyên vương, tạm thời cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giữ lại mạng của hai người này.” Tả thừa tướng xoay xoay chén trà, nhếch môi âm lãnh cười nói.

“Nay Kim phỉ thúy đang ở trong tay chúng ta, Long Diệu Hoàng và Thụy vương đối với vây cánh của Khương thái hậu như Tả thừa tướng ngươi nhất định không dám vọng động. Việc cấp bách hiện tại, đó là ngươi nên lập tức đi trước đi tìm Thánh thủ y vương. Chỉ cần bắt sống được Thánh thủ y vương làm quân cờ, như vậy bất luận chúng ta gây ra sóng gió như thế nào ở Long Diệu, thì Long Diệu Hoàng và Thụy vương cũng chỉ có thể ai oán thở dài, mà hoàn toàn không thể đụng đến chúng ta.” Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nói, đồng thời đáy mắt lóe ra một tia độc ác vô cùng bén nhọn.

“Độc tiên, chú ý lời nói của ngươi, không cần dùng mệnh lệnh nói chuyện với ta. Độc vương ta cũng không phải là thuộc hạ của ngươi, ta và ngươi chỉ đồng tâm hiệu lực làm việc cho Dạ thái tử thôi.” Phịch một tiếng, Độc vương – “Tả thừa tướng” dùng sức đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, sắc mặt có chút tím lại nhìn về phía Độc tiên – “Lăng Tiêm Tiêm” .

Hôm nay lâm triều, hắn đã cố ý lấy lí do thân thể bệnh nặng nói với Long Diệu Hoàng – Hiên Viên Ly, hắn cần nghỉ ngơi tu dưỡng nửa tháng. Hiên Viên Ly cũng không có hỏi nhiều, lập tức liền ân chuẩn cho hắn trong vòng nửa tháng không cần đến buổi triều sớm.

Mà hắn nói như vậy, chính là lấy lí do dưỡng bệnh để ngụy trang, đêm nay hắn sẽ rời khỏi phủ Tả thừa tướng, điều động nhân mã đến Tuyết Ảnh các bắt sống Thánh thủ y vương.

Nhưng hôm nay, ả Độc tiên này lại làm hắn cực kỳ khó chịu. Hắn – Độc vương cùng nàng – Độc tiên đều là thủ hạ của Thương Nguyệt thái tử – Dạ Dật Phong, địa vị căn bản là bất phân cao thấp. Nhưng nàng lại kiêu ngạo, luôn thích dùng mệnh lệnh nói chuyện với hắn, nếu không phải sợ phá hỏng kế hoạch lớn của Dạ thái tử, hắn đã sớm ra tay giáo huấn Độc tiên này một trận rồi.

Không nhìn Độc vương “Tả thừa tướng” sắc mặt tím lại, Độc tiên “Lăng Tiêm Tiêm” không chút để ý nâng tay vuốt ve tóc đen bên má, khóe môi gợi lên một chút độ cong lạnh lùng nói: “Từ trước đến nay, Độc tiên ta nói chuyện đều là như thế này, Độc vương nếu như không muốn nghe, vậy cứ việc phóng độc phấn của ngươi ra đối phó ta đi. Bất quá đừng trách ta không có thiện ý nhắc nhở ngươi, bản lĩnh dụng độc của Độc tiên ta một chút cũng không thua kém gì ngươi. Nếu chúng ta bởi vì nội chiến mà đấu tới lưỡng bại câu thương, làm hỏng kế hoạch lớn của Dạ thái tử, đến lúc đó ở trước mặt Dạ thái tử, ai trong chúng ta cũng đều không có lợi.”

“Tối nay ta sẽ mang theo Kim phỉ thúy đến Tuyết Ảnh các tìm Thánh thủ y vương, một khi bắt sống được Thánh thủ y vương, ta sẽ lập tức phát tín hiệu cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi liệu mà làm tốt bổn phận của mình.” Độc vương cật lực đè nén lửa giận đang bùng phát trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thuận lợi bắt sống được Thánh thủ y vương, ta nhất định sẽ thành công kết liễu mạng của Khương thái hậu cùng Tuyên vương.” Độc tiên hừ lạnh một cái, ngoan lệ, đầy sát khí nói.

Dạ thái tử trước khi rời đi đã dặn, một khi nội chiến ở Long Diệu Hoàng Triều chấm dứt, Khương thái hậu thất bại, nàng cùng Độc vương nhất định phải nghĩ biện pháp nhiễu loạn lòng dân Long Diệu Hoàng Triều.

Nay nội chiến ở Long Diệu Hoàng Triều cũng không chân chính bộc phát, Long Diệu Hoàng – Hiên Viên Ly tuy rằng đã nhốt Khương thái hậu cùng Tuyên vương ở thiên lao, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám lấy mạng hai người bọn họ.

Nàng phải nắm bắt cơ hội tuyệt diệu này để nhiễu loạn lòng dân Long Diệu, thần không biết quỷ không hay lẻn vào thiên lao giết Khương thái hậu cùng Tuyên vương, sau đó lại tung tin đồn khắp Long Diệu Hoàng Triều.

Nói Khương thái hậu cùng Tuyên vương chết thật oan uổng, hai người bọn họ căn bản là không có mưu đồ phản nghịch. Hiên Viên Ly chỉ vì muốn độc chiếm quyền lực, cho nên mới cố ý khép Khương thái hậu cùng Tuyên vương vào tội danh đó, hơn nữa còn lén gạt bá quan, dân chúng Long Diệu, ở thiên lao bí mật xử tử Khương thái hậu cùng Tuyên vương.

Như vậy, lòng dân Long Diệu Hoàng Triều nhất định sẽ hoảng sợ, thì ra Long Diệu Hoàng trong lòng bọn họ không phải là một minh quân, mà là một bạo quân vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, tàn sát chính mẫu hậu và huynh đệ ruột thịt của mình. Một khi Long Diệu Hoàng – Hiên Viên Ly hoàn toàn mất đi dân tâm, để xem long ỷ của hắn còn có thể tiếp tục an ổn mà tọa được nữa hay không?

“Hiện tại, mời Độc tiên rời khỏi thư phòng! Ta cần yên lặng một chút để nghiên cứu sách lược đối phó Tuyết Ảnh các.” Độc vương giận trừng mắt nhìn thái độ ngạo mạn của Độc tiên, ngón tay cực phẫn nộ chỉ ra ngoài cửa. Đợi hắn hoàn thành nhiệm vụ Dạ thái tử giao phó, thuận lợi quay về địa bàn Thương Nguyệt quốc, hắn nhất định phải dạy dỗ ả Độc tiên này cho hả giận mới được.

“Vậy ta đây sẽ không quấy rầy Độc vương nghiên cứu sách lược đối phó Tuyết Ảnh các nữa, hy vọng Độc vương bản lĩnh siêu phàm, trăm ngàn đừng làm cho Dạ thái tử thất vọng, thuận lợi bắt sống Thánh thủ y vương. Đừng để liên lụy ta phải chịu phạt chung với ngươi.” Độc tiên chậm rãi đứng dậy, gót sen mềm mại bước về phía cửa thư phòng, đồng thời cũng không quên buông lại mấy lời châm chọc, khiêu khích.

“Ngươi. . .” Độc vương tay quyền phút chốc nắm chặt, ngay khi hắn không thể nhịn được nữa, chuẩn bị phóng độc phấn trong tay áo ra giáo huấn Độc tiên, thì hành lang bên ngoài thư phòng lại vang lên tiếng bước chân vô cùng rối loạn của sáu gã hộ vệ.

Độc vương nhanh chóng thu tay lại, đặt mông ngồi lại trên ghế vừa rồi Độc tiên mới ngồi. Cùng lúc đó, Độc tiên vốn đang cất bước đi đến cửa thư phòng cũng lập tức quay đầu lại, nhanh chóng nhảy lên, chạy vội tới phía sau Độc vương.

“Lăng Tiêm Tiêm” nhìn Độc vương ánh mắt lóe lên ý khinh thường cùng lãnh ngạo, hai tay nâng lên nhu thuận mà xoa bóp hai vai của hắn, khe khẽ ôn nhu nói: “Phụ thân, thủ pháp xoa bóp của nữ nhi có phải là không còn tốt như trước hay không? Phụ thân cũng thật là, thân thể đang mang bệnh lại vẫn cố chấp ở thư phòng xử lý quốc sự!”

“Khụ khụ khụ. . . Làm sao có thể, thủ pháp xoa bóp của Tiêm Tiêm chính là càng ngày càng tốt. Nếu không có Tiêm Tiêm xoa bóp cho phụ thân, vậy phụ thân sao có thể gắng gượng giúp ngô hoàng chia sẽ chút công vụ được chứ.” Độc vương ho khan vài tiếng, giọng nói ốm yếu, thở hổn hển trả lời.

           Sáu gã hộ vệ vẻ mặt vô cùng sợ hãi chạy vội tới cửa thư phòng, quỳ xuống thi lễ với “cha con nghĩa hiếu tình thâm” kia, đợi đến lúc “Tả thừa tướng” cùng “Lăng Tiêm Tiêm” xoay người lại thì không chịu nổi mà run giọng bẩm báo: “Tả tướng, không tốt. Thụy vương phi – Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chỉ dẫn theo hơn trăm thị vệ đến bao vây phủ Tả thừa tướng, mà nàng còn chặn ngay cửa lớn tướng phủ.”

“Tả thừa tướng” cùng “Lăng Tiêm Tiêm” không khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, “Lăng Tiêm Tiêm” lập tức lại giả ôn nhu mà xoa bóp 2 vai “Tả thừa tướng”, hai mắt híp lại lạnh lùng nhìn về phía sáu gã hộ vệ nói: “Thụy vương phi có nói là vì sao không?”

Một gã hộ vệ trong đó thật cẩn thận xem xét sắc mặt “Lăng Tiêm Tiêm” xong mới bẩm báo chi tiết: “ Thưa Đại tiểu thư, Thụy vương phi nói Thụy vương phủ đã đánh mất vài thứ, mà  những thứ bị mất kia lại đang ở trong Thừa tướng phủ. Bọn thuộc hạ biết thân thể Thừa tướng không tốt cho nên cũng không muốn quấy rầy, nhưng mà Thụy vương phi cũng nói nếu Thừa tướng cho nàng vào tìm lại đồ đã mất xong sẽ bỏ qua, còn nếu không nàng sẽ tự mình xông vào phủ. Bọn thuộc hạ không thể làm gì khác nên đành phải đến bẩm báo Thừa tướng.”

Ánh mắt “Lăng Tiêm Tiêm” chợt lóe lên tia sắc bén không dễ nhận ra, thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh nhạt nói: “Phụ thân, người thân thể không thoải mái, hay là về phòng nghỉ ngơi đi! Thụy vương phi kia cứ để nữ nhi ra xem nàng còn ở đây muốn kiêu ngạo cái gì.”

“Tả thừa tướng” nhẹ gật đầu, nói cho nàng biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia là lai giả bất thiện, cho nàng ánh mắt “ngươi tự mình xử lý cẩn thận” rồi mới rời đi. . .

Bình luận về bài viết này