TYKGNT chương 111

Chương 111 Ra tay chính là Long Mặc Viêm

“Ta nói, vừa rồi ngươi cũng không sợ bị nhận ra, nếu không muốn bị phát hiện liền đừng tùy tiện đứng ra, Lão đại của ngươi có vô dụng vậy sao, thấy người nhiều liền bị hù dọa, không thấy còn có thúc phụ của ta ở đây sao.” Long Mặc Viêm vừa yên tâm thoải mái để Long Tuyệt Phong đút ăn, vừa rất không đồng ý hành động vừa rồi của Huyền Minh, hắn chất vấn Huyền Minh vừa rồi vì sao lại làm như vậy, vì sao lại đứng ra.

Nếu tin tức Thiên Sư là hắn đã thức tỉnh bị lan truyền ra ngoài, vậy liền khó làm, cắn cứ vào hình dung của phụ thân, nếu chuyện Huyền Minh tỉnh lại bị phát hiện, nhất định sẽ rơi vào tình cảnh như Đường Tam Tạng.

Vấn đề là hắn nhìn thế nào người nam nhân tên Hỏa Tịch kia cũng không có quyết đoán cùng thực lực như Tề Thiên Đại Thánh, càng không có lực sát thương gì, thực hoài nghi hắn có thể bảo vệ Huyền Minh – khối thịt béo bị thế lực khắp nơi tranh giành- hay không.

“Ta không cho phép bọn người tạp nham diễu võ giương oai trước mặt Lão đại, bọn họ không xứng.” Một đám tàn phẩm, còn thật coi mình là siêu phàm thoát tục, một đám muốn xách giày cho lão đại đều ngại cấp thấp.

Trong lời nói lẫn vẻ mặt của Huyền Minh đều tràn đầy miệt thị đối với đám người Diệu Vũ, không cực đoan như Long Tuyệt Phong, nhưng cũng mạnh mẽ không kém, ở trong lòng Huyền Minh, ngoại trừ Long Tuyệt Phong, không có bất luận kẻ nào có tư cách tùy tiện làm bậy trước mặt chủ tử của hắn.

“Cho nên dù bị phát hiện cũng sẽ không tiếc.” Long Mặc Viêm sao có thể không hiểu phần tâm kia của Huyền Minh, những thuộc hạ theo mình nhiều năm này, đối với mình giữ gìn đều là phát ra từ đáy lòng, mà ngay cả người làm Lão đại như hắn, cũng không có cách sửa đúng phần tâm tính toàn lực bảo hộ này của họ, cho dù Lão đại của bọn họ rất mạnh, mạnh đến căn bản không cần bọn họ bảo hộ.

Hắn không phải là một nam nhân hoàn toàn vô tâm, hắn hoàn toàn hiểu được cũng lĩnh hội dụng tâm của bọn họ.

Huyền Minh người kia, vừa rồi liền cứ vậy mà trực tiếp đứng ra, chính mình dám nói, ánh mắt của mọi người đều chằm chằm theo dõi hắn, Huyền Minh là muốn đem tâm ý của mọi người ở thế giới kia đều ôm đồm ở trên người của mình, vô uận là chuyện gì xảy ra cũng không thể ngăn cản hành vi của hắn, cho dù bị bại lộ thân phận.

“Có gì cần lo lắng, nếu thật sự bị phát hiện, không phải còn có Lão đại sao! Ta chính là thực tin tưởng Lão đại tuyệt đối sẽ không để ta gặp phải nguy hiểm.” Vốn đối thoại đang vô cùng nghiêm túc, lại nháy mắt bị vẻ mặt Huyền Minh đột nhiên chuyển hóa thành lấy lòng nháy mắt tan biến, không khí khẩn trương cũng biến mất vô tung.

Ách…

Lạnh quá…

Không xong, đắc ý vênh váo.

“Viêm nhi, mùi vị thế nào? Con ăn điểm tâm không nhiều, hiện tại nhất định phải ăn nhiều một chút.” Đối với con trai bảo bối của mình là tươi cười ôn nhu, nhưng Phong Vô Trần cùng Huyền Minh đều cảm nhận được cỗ hàn ý lạnh thấu xương phô thiên cái địa đánh về phía bọn họ.

“Sao phụ thân không ăn?” Bọn họ đều chưa ăn, ngay lúc bọn họ ngồi xuống ba vị thủ phụ đương triều liền sai người đem món ăn mới lên, sao có thể để Huyết Vương gia cùng tiểu Vương gia ăn đồ ăn dư của người khác, cũng không phải là chán sống.

Đó cũng là môt trong những dụng ý khi Long Tuyệt Phong lưu lại ba người Cảnh Lam.

Hiện tại Ngự Hoa Viên vô cùng náo nhiệt, một bên là trên yến hội nhỏ giọng nghị luận không dứt, một bên là đao quang kiếm ảnh, hai phe nhân mã đang chém giết không ngừng.

Còn có một người không thể không đề cập một chút, đó là Diệu Vũ.

Lúc này Diệu Vũ đã sớm rời khỏi bàn của Phong Vô Trần ngồi xuống một chiếc cách xa vài mét, trong ánh mắt sáng ngời như trân châu đen không có chút dao động nào, vô cùng nghiêm túc, cẩn thận nhìn đôi cha con đang ấm áp hưởng thụ mỹ thực cách xa vài mét kia.

Thật sự là một đôi cha con thích làm theo ý mình.

Phong Vô Trần…

Ta muốn nhìn xem ngươi xử lý chuyện này thế nào.

Mặc dù là Vương gia cùng tiểu Vương gia của đế quốc Phách Hồn, mình cũng không có trêu chọc bọn họ, là bọn hắn kiếm chuyện trước, thân là người của địa phương kia, sao có thể bị người liên tục vũ nhục mà không phản kích.

Như vậy chỉ sẽ bôi nhọ lai lịch của mình.

Chuyện hôm nay nếu đã đến tình trạng này, liền dùng quái vật lớn như đế quốc Phách Hồn này phụ trợ sự thần thành của địa phương kia.

Cũng là một bước mấu chốt để địa phương kia quay về đại lục sau nhiều năm lánh đời.

“Không cần thủ hạ lưu tình.” Đây là câu nói đầu tiên của Diệu Vũ sau một thời gian dài trầm mặc, xem ra đối phương là không để ý đến nơi đây là nơi nào.

Thế nhưng hạ tử lệnh.

Trận diễn này, thật sự là càng ngày càng náo nhiệt.

“Phụ thân không đói bụng, cho nên không muốn ăn.” Cho dù chém giết càng thêm kịch liệt cũng không ảnh hưởng đến thời gian dùng cơm của hai cha con.

“Không đói bụng?” Đây là có chuyện gì? Long Mặc Viêm ngồi thẳng nửa người trên, mặt đối mặt nhìn nam nhân với vẻ mặt thật sự có chút khó chịu, phụ thân làm sao vậy, vẻ mặt sao lại mất mát như vậy?

“Đúng vậy, một chút khẩu vị cũng không có.” Hắc hắc…Ánh mắt của Viêm nhi rốt cục hoàn toàn đặt ở trên người mình, từ trong đôi mắt xinh đẹp của con trai nhìn thấy ảnh ngược của mình, tâm tình của Long Tuyệt Phong không ngừng gia tốc tốt lên.

“Làm sao vậy?” Long Mặc Viêm lo lắng.

“Bởi vì phụ thân mới rời đi một chút, Viêm nhi không chỉ không ngoan,làm cho mình đặt ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, còn đem lực chú ý đặt ở trên người của người khác, trong lòng phụ thân không chỉ lên men, còn khó chịu. Viêm nhi đã đáp ứng phụ thân cái gì, vì sao không đợi phụ thân trở về liền nổi giận?” Phàm là chọc Viêm nhi mất hứng, đều đáng chết.

“Viêm nhi biết sai rồi, cho nên…Phụ thân đem cái này ăn hết đi.” Lúc này Long Mặc Viêm không nhíu mày, cũng không đau đầu, mà là ngọt ngào. Phụ thân thật sự là không để cho mình có nửa điểm không vui a!

Long Mặc Viêm có dự cảm, lại tiếp tục được phụ thân cưng chiều như vậy, chính mình sớm muộn gì cũng sẽ trở nên giống hệt phụ thân, bất quá…Ai để ý.

Hắn chỉ cần có phụ thân là đủ rồi, phụ thân cũng chỉ cần có hắn liền thỏa mãn.

“Phải ăn sao?” Ách…Viêm nhi có phải là phát hiện cái gì hay không, một cái móng heo kho lớn như vậy là lúc nào được bưng lên bàn?

Bổn tọa muốn giết hắn.

Tầm mắt của Long Tuyệt Phong dừng ở trên chiếc móng heo thơm ngào ngạt, gian nan nuốt nước miếng.

Đương nhiên không phải thèm ăn, mà là…

Không muốn ôm gặm!

Sẽ thật dọa người, Viêm nhi là cố ý tổn hại hình tượng hoàn mỹ của y a!

“Ừ.” Long Mặc Viêm thực nghiêm túc gật đầu, nếu xem nhẹ khóe miệng hơi cong lên của hắn.

Phụ thân của hắn, mặt đều sắp nhăn thành khổ qua, may mắn là dịch dung, nếu không gương mặt tuấn mị vô song phối hợp với vẻ mặt như vậy, hỉ cảm càng mạnh.

Thật đáng yêu a!

Tuy rằng phụ thân rất khiến người không bớt lo, nhưng bên người có một người như vậy, sinh hoạt sẽ vĩnh viễn nhiều màu nhiều vẻ, vô cùng hạnh phúc.

“Được rồi!” Đối với con trai, Long Tuyệt Phong căn bản không nói ra được nửa chữ không, tiếp nhận móng heo, liền thành thật từng ngụm từng ngụm gặm.

Hương vị miễn cưỡng chấp nhận được, nhiều mỡ lại không ngán, hương vị thơm lại không nùng, còn rất dai.

Một màn này thực sự làm cho người ta mắc cười, rồi lại không dám cười, chỉ có thể nhẫn, nhẫn a nhẫn, ruột đều thắt lại.

“Phong Vô Trần, ngươi là muốn chết, hay là muốn bị lão già kia ngưng, cư nhiên mang người như vậy vào cung?” Đừng tưởng rằng Long Tuyệt Phong gặm chân heo sẽ không có lực sát thương.

Trong ngực có bảo bối Long Mặc Viêm dựa vào, trong tay cầm móng heo, lúc mở miệng, trong mắt lại đầy mũi nhọn, hàn khí tăng lên, mà lần này chỉ nhắm vào Phong Vô Trần, Huyền Minh xem như thoát ly khổ hải, vội vã đứng dậy trở lại bên người ái nhân, không nói hai lời nhào vào trong ngực Hỏa Tịch, tìm kiếm ấm áp.

Ngay khi Hỏa Tịch tự nhiên mà ôm lấy chân ái của mình, trong mắt một nữ nhân dùng khăn sa che mặt tuôn ra ánh sáng kinh hãi.

Làm sao có thể…

Làm sao có thể…

Hắn thế nhưng tỉnh, khi nào thì tỉnh lại…

Sẽ không, sẽ không…

Nhìn Huyền Minh cùng Hỏa Tịch thân mật, trong mắt của nữ nhân kia cũng chính là Lạc Hà – cung chủ U Lan cung, nhanh chóng từ kinh hãi chuyển sang oán hận sâu khắc.

Nàng không cho phép bọn họ cùng một chỗ, không cho…Nắm tay dưới bàn gắt gao siết chặt, máu tươi từ khe hở tràn ra nhỏ giọt xuống đất.

“Hắn là người của địa phương kia.” Phong Vô Trần trả lời một câu, không phải giải thích cho bản thân, mà là thuyết minh tình huống.

“Bổn tọa biết, cái loại dây cột tóc mang theo chữ khắc kia chỉ có người ở địa phương kia mới đeo, vẫn luôn tục khí như vậy.” Long Tuyệt Phong vừa đến liền nhìn ra thân phận của đối phương. Ai kêu trong cấm địa của Phách Hồn Cốc có tư liệu vô cùng đầy đủ.

Có thể nói trên trời, dưới đất, không chỗ nào không có.

“Nguyên lai ngươi có biết.” Biết còn ra tay, người của Long gia, quả nhiên không sợ hãi bất cứ điều gì, ngay cả người của địa phương kia, nhìn không vừa mắt liền ra tay.

“Bổn tọa không biết là, sao ngươi lại đi cùng bọn họ, còn mang đến Hoàng cung, không sợ lão già kia nhìn thấy ăn dấm sau đó chạy đến chỗ ngươi không bao giờ tìm thấy sao? Ngươi phải hiểu được, trên mảnh đại lục này, không thiếu địa phương mà Thiên Tuyệt Đảo của ngươi đều tìm không thấy.” Long Tuyệt Phong đây là uy hiếp, càng là cảnh cáo Phong Vô Trần, đừng rảnh rỗi mà đi làm người tốt, cẩn thận không có chân ái.

Đôi mày của Phong Vô Trần nhíu chặt, tâm càng là trong nháy mắt khó chịu đến hít thở không thông, nhiều năm không gặp như vậy, Pho nhi vẫn là có thể chỉ trong thời gian ngắn liền làm cho mình hiểu được một việc.

Vĩnh viễn cũng đừng phản bội Trảm, hắn đương nhiên sẽ không.

“Chỉ là trùng hợp, ngươi cũng biết, Thiên Tuyệt Đảo cách địa phương kia không xa, vừa ra thuyền, sẽ cùng đường, thân là Đảo chủ của Thiên Tuyệt Đảo, không thể đối với địa phương kia rất tuyệt tình.” Ai kêu tỷ tỷ của mình gả đến địa phương kia.

“Những điều này bổn tọa đều biết, nhưng không liên quan gì tới bổn tọa, cũng không liên quan gì tới lão già kia, chỉ có lần này, lần sau không được lấy cớ này nữa, nếu không ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn cũng không còn gặp được lão già kia. Hơn nữa…Ngươi làm đảo chủ, còn không quyết đoán bằng tỷ tỷ của ngươi.” Có thể nói cho dù Thiên Tuyệt Đảo giết người của địa phương kia, hủy đi địa phương kia, người làm tỷ tỷ đều vạn phần ủng hộ, lại không biết người nam nhân cuồng tứ này tại sao lại nhất thời mềm lòng.

“Phong nhi lại giễu cợt ta.” Phong Vô Trần bất đắc dĩ cười.

“Bổn tọa là đang cười nhạo ngươi.” Ai…Mùi vị của móng heo không tệ, nhưng là hơi lớn chút, chỉ mới gặm một phần ba, Long Tuyệt Phong không muốn ăn, đành phải van cầu con trai bảo bối.

“Người đã lớn như vậy, còn để tương chấm dính lên mặt.” Long mặc Viêm cũng không phải thật sự muốn phụ thân ăn hết móng heo, thấy nơi khóe miệng của nam nhân đang cúi đầu nhìn mình dính nước chấm, cảm thấy phụ thân hiện tại thật đáng yêu.

Cầm lấy khăn lụa, dính chút nước, lau miệng cho nam nhân.

“Đi chết đi.” Ngay thời khắc ôn nhu như vậy, lại truyền đến một thanh âm vô cùng không hài hòa.

Nguyên lai những kẻ tự cho mình là siêu phàm kia thật là có chút tài năng, có một người dùng thanh kiếm sắc bén chém thẳng về phía một Cấm Vệ Quân đã bị thương, Cấm Vệ Quân kia còn vô cùng trẻ, vô cùng có tiền đồ.

Nhưng giờ phút này mệnh tại sớm tối, bởi vì tốc độ đâm đến của kiếm kia quá nhanh, mắt thấy liền muốn đâm thủng trái tim, các ám vệ, Cấm Vệ Quân bên cạnh căn bản không kịp ra tay cứu giúp.

Nhất thời…

“Cẩn thận!”

“Mau lui lại!”

Keng…Bên tai truyền đến một tiếng vang sạch sẽ lưu loát.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một tia sáng màu đỏ, tiếp đó là thanh âm vũ khí gãy nát rơi rụng.

“Ai cho ngươi ở trong Hoàng cung giết người?” Vốn đang dựa trong ngực Long Tuyệt Phong, Long Mặc Viêm lại đứng ở trung ương của trận chém giết, ngữ khí lạnh nhạt, sau lưng hắn là Cấm Vệ Quân thiếu chút nữa đã chết.

1 thoughts on “TYKGNT chương 111

Bình luận về bài viết này