TYKGNT chương 130

Chương 130

Có hay không người nói người nam nhân này thực nhã nhặn tuyệt thế, nhất định sẽ không để cho người nghĩ đến người này thực tàn nhẫn đáng sợ, còn có sự huyết tinh giữa lúc nhẹ nhàng bâng quơ giết chóc, có hay không có người nói nam tử kia phong hoa tuyệt đại, lại cho người cảm giác thực tùy tính lạnh nhạt, nhưng là trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn xuất hiện sự cường thế làm người ta hít thở không thông. Ôn nhu cực hạn, yêu nghiệt nhu tình.
Rốt cục nhìn thấy bộ mặ thật của hai phụ tử, lại làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm, hai loại tuyệt trần vô song hoàn toàn khác nhau, lại có cảm giác tương tự kinh người, đây là quan hệ huyết thống đi!
Mặc dù là hai loại người khác nhau, nhưng giữa bọn họ có khác loại truyền thừa.

Những điều này đã đủ làm cho Lãnh Thiên Lan cùng Độc Cô Yến sợ ngây người, chưa từng nghĩ có thể nhìn bề ngoài của một người liền khiếp sợ như vậy, cái loại cảm giác thị giác bị đánh sâu vào đều có thể chói mù mắt của bọn họ.
Nhưng mà sự thật kế tiếp đầy đủ làm cho đầu bọn họ nổ tung, có lẽ là trước đó bọn họ cũng cảm giác được , nhưng là khi đó hài tử còn nhỏ, nhưng hiện tại bất đồng .
Giữa hai nam tử trưởng thành toát ra tới nhu tình như nước, cũng không phải giữa phụ tử có thể thể hiện ra tới, hơn nữa vẫn là một màn trước mắt này, lúc trước khi ở đại đường tại sao lại không để ý tới.
Có người đã trưởng thành, còn bị phụ thân của mình xem như bảo bối ôm chặt trong ngực, cái loại độc chiếm dục này làm người ta kinh hãi.
Bọn họ không chỉ là phụ tử, càng là người yêu có cảm tình sâu đậm.
Nhận tri này khiến Lãnh Thiên Lan cùng Độc Cô Yến lần thứ hai có xúc đ muốn chạy trốn ộng , bởi vì bọn họ đã biết bí mật khó lường. Tình huống trước mắt chính là bọn họ vẫn chưa có thể thản nhiên như đối phương.
“Các ngươi nhìn qua thực kinh ngạc, chẳng lẽ ta cùng phụ thân không xứng?” Long Mặc Viêm đầu gối lên xương quai xanh của Long Tuyệt Phong, đem đôi mắt lam bạc ẩn giấu đi, ánh mắt thâm thúy như hắc diệu thạch mang theo trêu chọc nhìn về phía hai nam nhân như đang ngồi trên chông kia.
Nếu dám nói hắn cùng phụ thân không xứng, chính mình liền dùng Thích Hồn tiên diệt bọn họ.
Cho nên đừng nhìn đến Long Mặc Viêm là vừa cười vừa nói , kỳ thật bên trong ẩn chứa sát khí dày đặc.
“Xứng, rất xứng đôi.” Đây không phải là lời khen tặng nói ra vì sợ chết, mà là lời nói thật, đôi phụ tử này mặc kệ là từ bề ngoài, hay là khí tràng, mà ngay cả thời khắc toát ra tới ôn nhu đều là như vậy phù hợp, bọn họ thật là cực xứng, hơn nữa là một đôi khiến người không thể chen chân.
“Lãnh gia chủ, ngươi có một người bạn thânrất tốt a!” Long Mặc Viêm xem như buông tha hai nam nhân này, bàn tay vốn như có như không dừng ở Thích Hồn tiên bên hông đổi thành đặt ở trước ngực Long Tuyệt Phong.
Lãnh Thiên Lan được khích lệ lại không hề cảm thấy vui vẻ, không phải hắn đối Yến bất mãn, mà là…
Ngồi ở trong biệt viện xa hoa đến cực hạn này, hắn rất muốn biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì? Vốn là chịu nội thương cũng vì một viên thuốc nho nhỏ chữa trị thành khí tức điều hòa, hắn sợ hãi than võ công sâu không lường được của đối phương, càng khiếp sợ với thủ đoạn của đối phương.
Tử vong cảnh cáo, sau đó là sinh mệnh bố thí, người nam nhân nãy giờ vẫn luôn ngồi ở chỗ kia đưa ánh mắt chuyên chú tại trên người con mình, không nói được một lời chính là một tồn tại có thể dễ dàng chưởng khống sinh tử, đùa bỡn tánh mạng giữa lòng bàn tay.
Đông Hải Chi Tân đến đây một tồn tại thần bí khó lường như vậy, sẽ tạo thành gió lốc như thế nào, đột nhiên, đã không có hùng tâm – Lãnh Thiên Lan rất muốn nhìn khung cảnh sinh tử tồn vong rộng lớn kia.
“Ánh mắt không tồi, bổn tọa còn đang suy nghĩ, các ngươi còn muốn e ngại tới khi nào? Còn chần chờ nữa, người không có can đảm trong mắt bổn tọa chính là người chết, nếu là người chết, bổn tọa liền muốn làm cho bọn họ xuống địa ngục.” Vuốt ve sợi tóc của bảo bối, Long Tuyệt Phong vừa mở miệng liền là bá tuyệt lăng nhiên.
Nghe được lời nói lại khiến Lãnh Thiên Lan, Độc Cô Yên run rẩy trog lòng, là nên may mắn bọn họ còn có chút ngạo nghễ tư bản, hoặc là tôn nghiêm xu thế, mới để cho bọn họ phát hiện đối phương mặc dù có nồng đậm sát khí, nhưng không có nửa điểm sát ý. Cho nên đôi phụ tử này căn bản không có ý muốn gạt bỏ bọn họ, một khi đã như vậy, bọn họ còn sợ cái gì.
“Hai thuộc hạ của bổn tọa nhất trí nhận định Lãnh gia cùng Độc Cô gia là hai gia tộc trên giang hồ hiện nay cùng thế vô tranh nhất rồi lại có được thực lực không tồi, cho nên bổn tọa đối với các ngươi vẫn là có điều chờ mong .” Chờ mong có thể bị Phách Hồn cốc hấp thu hay không, nếu không được, đó là hoàn toàn hủy diệt, Long Tuyệt Phong là quyết không cho phép đồ vật mình coi trọng có ý cãi lời.
“Các hạ là có ý gì?” Lãnh Thiên Lan rốt cục nói chuyện .
“Chẳng lẽ ý của bổn tọa còn không rõ ràng?” trong ánh mắt ôn nhuận của Long Tuyệt Phong đã không có nửa điểm độ ấm, lạnh đến mức khiến người như đặt mình trong vực băng sâu thẳm.
“Các hạ vì cái gì muốn có được hai gia tộc của chúng ta?” Lãnh Thiên Lan làm sao cũng thật không ngờ, đối phương là loại tính toán này, dưới tình huống chính mình ngay cả đối phương có lai lịch gì cũng không biết, liền bị cho biết muốn mời chào Lãnh gia, Độc Cô gia.
“Các ngươi không có tư cách hỏi bổn tọa vấn đề này, thần phục hay là kháng cự?” Long Tuyệt Phong ngoại trừ đối Long Mặc Viêm, cũng chưa từng đối bất luận kẻ nào làm giải thích, không cần thiết. Hơn nữa y đã bắt đầu không kiên nhẫn .
Long Tuyệt Phong cường thế làm hai người nhất thời có chút không biết làm sao ứng đối, chưa từng đối diện với áp lực cường đại như vào giờ này khắc này, cơ hồ không thở nổi.
“Lãnh huynh, Độc Cô huynh, các ngươi chỉ có một đường đi, đó là nguyện trung thành chủ tử.” Ngay lúc Lãnh Thiên Lan cùng Độc Cô Yến khó xử, bởi vì bọn họ gặp phải không phải vấn đề của cá nhân, mà là sinh tử của toàn bộ gia tộc, đột nhiên một thanh âm xuất hiện, nghe còn tương đối quen tai.
“Diệp minh chủ, ma giáo giáo chủ.” Hai người đồng thời kinh hô ra tiếng.
Nhìn hai nam nhân một tuấn dật bất phàm, một xinh đẹp không kềm chế được đi vào phòng khách, họ làm sao cũng thật không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy bọn họ.
Còn có câu nói vừa rồi là có ý gì?
“Lãnh huynh, tại hạ sớm đã không phải minh chủ , hiện tại bảo ta Lôi huynh là được.” So với năm năm trước Diệp Khuynh Lôi luôn mang theo một đôi mắt u buồn, sau khi buông hết thảy Diệp Khuynh Lôi lúc này nhìn qua càng thêm sinh động, tuấn lãng. Cùng Kinh Hồng Mệnh đứng chung một chỗ thực xứng đôi.
“Các ngươi thật sự ở cùng một chỗ.” Ba năm trước đây giang hồ chính là ra một chuyện lớn, thân là minh chủ võ lâm Diệp Khuynh Lôi thế nhưng cùng ma giáo giáo chủ sinh ra tình yêu, vốn là nam nam yêu nhau tại phách hồn đại lục là chuyện nhìn mãi thành quen, nhưng là giữa hai người đứng đầu hai đạo chính tà xảy ra chuyện này, thật đúng là làm người ta kinh ngạc. Cũng tại ba năm trước đây, Diệp Khuynh Lôi bị Diệp gia xoá tên, từ nay về sau trở thành người lạ.
Mà hiện tại minh chủ võ lâm lại là đệ đệ của hắn Diệp Khuynh Phong. Đồng dạng là một nam tử tuấn dật bất phàm, võ công trác tuyệt, nhưng ở trong lòng Lãnh Thiên Lan cùng Độc Cô Yến lại không có cảm xúc mãnh liệt như lúc có Diệp Khuynh Lôi Thống lĩnh võ lâm.
” Đúng vậy.” Hiện tại Diệp Khuynh Lôi thực thẳng thắn thành khẩn.
“Lôi…” Một bên Kinh Hồng Mệnh nhắc nhở chính mình ái nhân, bọn họ tới nơi này cũng không phải là vì ôn chuyện .
“Thuộc hạ Long Khuynh Lôi ( Kinh Hồng Mệnh ) bái kiến chủ tử, thiếu chủ!” Đúng vậy, Diệp Khuynh Lôi đã không còn tồn tại, Long Khuynh Lôi mới là tên hiện tại của hắn. Hắn là cỡ nào may mắn có thể bị chủ tử cùng thiếu chủ ban cho họ Long, đây mới là lớn lao vinh quang của Long Khuynh Lôihắn, là cả đời vinh quang.
“Các ngươi tới a!” Long Mặc Viêm nhẹ giọng nói xong, vết máu giữ trán hơi mở ra, vài năm không thấy, hai người này là càng ngày càng có khí phách , rất tốt, Long gia muốn chính là tinh anh, không phải tinh anh chính là sẽ bị phụ thân đào thải , mà đào thải chẳng khác nào tử vong.
“Ta mệt, bọn họ liền giao cho hai người các ngươi xử lý, nếu không được nói, ngày mai liền đem Lãnh gia, Độc Cô gia gạt bỏ, phụ thân… Viêm Nhi có chút mệt.” Long Mặc Viêm nói xong liền trực tiếp dựa vào trong ngực Long Tuyệt Phong, nhắm mắt nghỉ ngơi .
“Không cần ở lại biệt viện, buổi tối bổn tọa cùng Viêm Nhi có việc muốn làm.” Loại chuyện như chơi trò chơi này, là chỉ thuộc về hứng thú của y cùng Viêm Nhi, người bên ngoài tốt nhất không cần nhúng tay, cẩn thận bị ngộ sát.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Trừ bỏ vừa rồi đi lễ quỳ lạy, hiện tại Kinh Hồng Mệnh cùng Long Khuynh Lôi thì đã thói quen quy củ của Phách Hồn cốc, chỉ là gật đầu, lại dùng tới rất lớn lực độ, làm cho chủ tử yên tâm đem sự tình giao cho bọn họ lo liệu là tốt rồi.
Vì thế Long Khuynh Lôi cùng Kinh Hồng Mệnh liền đem Lãnh Thiên Lan cùng Độc Cô Yến đã hoàn toàn ngây người xách đi, một người xách một cái, rời đi biệt viện.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Chạng vạng.
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng xuất hiện.
“Chuyện gì?” Vẫn luôn nằm nghiêng bên người bảo bối, nhìn dung nhanh khi ngủ của bảo bối Long Tuyệt Phong quay lưng hỏi thuộc hạ ngoài cửa.
Vốn là ôn nhu mặt mày chợt trở nên lạnh lẽo, thời gian này chạy tới quấy rầy, không muốn sống chăng?
Như là cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, Thích Huyết kiếm bị Long Tuyệt Phong treo trên đầu giường cũng đang phát ra tiếng vang chấn động.
“Chủ tử, người của Bồng Lai đảo đến!”
Quả nhiên loại chuyện xuất lực không lấy lòng này chỉ nên để thuộc hạ đến làm. Quấy rầy chủ tử cùng thiếu chủ nghỉ ngơi là muốn bị năm ngựa xé xác , chết tiệt Bồng Lai đảo, sớm muộn gì có một ngày sẽ cùng hai vị chủ tử diệt nó.
Ngoài cửa Hắc Hà ở trong lòng là nghĩ như vậy, ngoài ra còn ở trong lòng cầu nguyện, hy vọng chủ tử có thể cho hắn một con đường sống, hắn thật không phải là cố ý tới quấy rầy .
“Lăn…” Mang theo mãnh liệt nội kình, cách môn, ngoài phòng cung kính đứng Hắc Hà bị đánh bay.
May mắn, kinh nghiệm phong phú chính là không ăn mệt, xa xa liền bị vẫn luôn canh giữ ở chỗ tối Nhâm Nam Vũ tiếp được.
“Phụ thân, là Hắc Hà đi” cho dù Long Tuyệt Phong đã muốn tận lực lực khống chế tiếng vang, vốn là liền ngủ cạn Long Mặc Viêm vẫn tỉnh lại.
“Ân, Viêm Nhi ngủ thêm một lát đi.” Tuy rằng dọc theo đường đi chính mình cũng sẽ không để cho Viêm Nhi mệt , bất quá thấy mình bảo bối đã nằm ở trên giường đó là một buổi chiều yên giấc, Long Tuyệt Phong liền biết, Viêm Nhi vẫn là bị mệt đến , mới có thể ngủ say như vậy.
Bất quá nguyên nhân lớn nhất là bởi vì chính mình canh giữ ở bên người Viêm Nhi, Viêm Nhi chỉ có ở bên cạnh mình mới có thể ngủ an tường như vậy.
“Không …” Long Mặc Viêm chống đỡ ngồi dậy, tinh thần đã khá nhiều. Lại nhìn ngoài cửa sổ, xem ra hắn ngủ rất lâu .
“Hắc Hà đến có chuyện gì?” Tiếp tục hỏi, bởi vì hắn biết tính cách của Hắc Hà, xuất hiện vào loại thời điểm này, nhất định là có chuyện gì khó giải quyết, nếu không hắn yêu quý sinh mệnh của mìnhnhư vậy, mới không liều chết tiến đến quấy rầy.
“Người của Bồng Lai đảo đến.” Thật sự là thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy liền đến gần, vẻ mặt cười nhạt của Long Tuyệt Phong rước lấy Long Mặc Viêm một trận buồn cười, phụ thân của hắn thật đúng là cái gì đều không để vào mắt, trừ mình ra.
“Bọn họ thật đúng là rất biết làm người , vài năm này từ các phương diện thu được tin tức, hiện tại Bồng Lai đảo hoàn toàn bị trở thành sứ giả của thần tiên, dù sao bọn họ quả thật có bổn sự như vậy.” Thật đúng là không biết sống chết, không biết rằng phụ thân đã sớm muốn đem bọn họ gạt bỏ, nhất là nam nhân lúc trước.
Thế nhưng còn chủ động đưa lên cửa, Long Mặc Viêm ở nơi đáy mắt cũng bắt đầu tràn ra màu đỏ.
“Viêm Nhi chính là muốn ngoan ngoãn làm sâu gạo của phụ thân.” Cảm nhận được biến hóa cảm xúc của bảo bối, Long Tuyệt Phong bày ra ngữ khí dỗ con nít.
“Vâng vâng vâng, phụ thân của ta.” Nhưng Long Mặc Viêm lại cực kỳ hưởng thụ.

Bình luận về bài viết này