Đặc công tà phi chương 107

524239_429532127196365_7407119702764835666_n

Chương 107: Nhận lỗi

Edit: Tử Sa

Beta: ღ Vy Nhi ღ

Bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ chiếu lên những đám mây trắng muôn hình vạn trạng, tạo thành một khung cảnh màu sắc tuyệt đẹp.

Hai mươi mấy tên hộ vệ Thừa tướng phủ ánh mắt đầu tiên là mê mang ngửa đầu xem xét trời xanh, sau đó lại mang vẻ mặt khó hiểu nhìn thẳng về phía nhuyễn tháp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng cuộn tròn thân hình, giống như đang đắm chìm ở cảnh trong mơ.

Hành tung của mây trắng vốn đã rất mơ hồ làm người ta khó có thể hiểu được. Nhưng mà tâm tư Thụy vương phi, so với mây trắng trôi nổi trên bầu trời xanh mà nói, quả thực là chỉ có hơn chứ không có kém.

Ăn xong sủi cảo trong mâm bạc, không phải nàng nên vào trong phủ cùng quản gia Phương Hoành tìm Tiểu Kim Điêu sao? Nhưng nay, nàng cầm mâm bạc tùy ý ném xuống đất, sau đó lại vùi đầu ngủ là sao?

Phía sau nhuyễn tháp, nam tử Linh Cung dịch dung thành tiểu thương, mắt chớp chớp không nói gì, khóe môi nhếch lên, mặt mang theo ý cười thật sâu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đi vào giấc ngủ.

Hôm nay ầm ỹ ở cửa lớn phủ Tả thừa tướng, có lẽ đối với mọi người mà nói chính là một hồi mưa gió máu tanh. Nhưng mà, đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng mà nói, lại phảng phất chính là nhàn đến không biết làm gì, tùy ý chọn một trò chơi nhỏ để giải buồn mà thôi. Trò chơi giải buồn của nàng, nàng thích chơi nhưng những người bị nàng buộc tham gia trò chơi cũng chỉ đành nín lại sợ hãi ở trong lòng.

Nhóm tiểu thương còn lại là trợn mắt há hốc mồm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang vùi đầu ngủ ngon, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, trợn mắt há mồm.

Lệnh cho bọn hắn tới đây mở quán, còn nói phải mang theo nguyên liệu nấu ăn, kết quả cũng chỉ ăn một mâm sủi cảo. Luôn mồm nói bảo bối Điêu nhi đã bị mất, vội vã đến tìm bảo bối Điêu nhi về. Nhưng mà vào phủ tìm kiếm Điêu nhi lại là quản gia Phương Hoành, còn nàng – chủ nhân của Điêu nhi lại lười nhác ngủ ở trên nhuyễn tháp, giống như không quan tâm đến việc Điêu nhi mất tích. Thụy vương phi. . . Rốt cuộc lại muốn làm trò gì đây?

Thời gian chậm chạp trôi qua, một làn gió mát thổi từ trong phủ Tả tướng ra.

Kẹt kẹt – tiếng mở cửa vang lên, Lăng Tiêm Tiêm dẫn đầu xuất hiện ở ngoài cửa lớn, theo đuôi sau đó có hai con trai cùng với vài vị sủng thiếp của Tả thừa tướng.

“Thụy vương phi, Phương quản gia nhập phủ tìm kiếm không có kết quả, bây giờ là lúc ngươi nên rút lui khỏi tướng phủ rồi đấy. Đương nhiên, trước khi Thụy vương phi rút lui khỏi tướng phủ, trăm ngàn không cần quên thực hiện lời hứa, hướng tới ta cùng gia phụ nhận lỗi.” Lăng Tiêm Tiêm hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt cười lạnh nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong nhuyễn tháp.

Giả vờ ngủ? Nghĩ giả vờ ngủ có thể trốn tránh việc nhận lỗi sao? Nói, nhưng là chính mồm nàng trước mặt mọi người nói ra. Nếu cuối cùng không thể ở bên trong tướng phủ tìm được Tiểu Kim Điêu, nàng sẽ bởi vì vô cớ quấy rầy Tả thừa tướng nghỉ ngơi mà hướng chính mình cùng Tả thừa tướng nhận lỗi.

Thật vất vả có được một cơ hội có thể diệt uy phong của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Lăng Tiêm Tiêm nàng nếu dễ dàng buông tha không phải sẽ làm chính mình thất vọng ngày ấy ở trong chí tôn sòng bạc vô tội chảy xuôi máu tươi sao?

Hai con trai cùng với vài vị sủng thiếp của Tả thừa tướng, trên mặt lộ ra châm chọc ý cười, đồng thời trăm miệng một lời nói: “Thụy vương phi, nhanh nhanh nhận lỗi đi, chúng ta dựng thẳng tai chờ nghe?”

Thấy tình hình như vậy, người của Linh Cung dịch dung thành tiểu thương, hai tròng mắt nhất thời hiện ra một tia nhìn như thương hại đồng tình, kì thực là hèn mọn trào phúng, ý cười miệt thị. Một đám ngu xuẩn, đã muốn chết đến nơi, lại như cũ hồn nhiên không biết. Thật sự là đáng thương a, bi ai a!

Nhóm tiểu thương còn lại là đều liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nâng tay lau lau mồ hôi lạnh toát ra hai bên má. Nhận lỗi? Luôn luôn cuồng ngạo kiêu ngạo, không coi ai ra gì – Thụy vương phi thật sự chịu nhận lỗi sao?

Ta nói Lăng đại tiểu thư, ngươi vẫn nên đừng cố bám chặt không buông đi, thức thời cấp chính mình giữ lại đường lui đi? Tác phong làm việc của Thụy vương phi, ngươi cũng không phải không biết, đừng để đến lúc không những không nhận được lời xin lỗi của Thụy vương phi, ngược lại làm nàng tức giận, sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.

Lúc này, quản gia của Thụy vương phủ – Phương Hoành cùng vài tên ảo ảnh cũng từ bên trong phủ thừa tướng đi ra. Trên mặt hiện lên một chút uể oải, bọn họ buông xuống đầu đi tới nhuyễn tháp, nhất tề cúi thấp người bẩm báo: “Vương phi, bọn thuộc hạ vô năng. Mặc dù biết rõ Điêu nhi ở bên trong tướng phủ, nhưng lại không thể nào tìm được tung tích của nó.”

Diễn đi, các ngươi liền tiếp tục diễn đi. Nhưng mà. . . Cầu xin các ngươi không cần diễn thật đến như thế được không? Cứ như thế ta thực lo lắng mình sẽ không nín được, ôm bụng cười to mất thôi!

Người của Linh Cung dịch dung thành tiểu thương khóe miệng nhịn không được co rút, tay bưng kín miệng chính mình, nghẹn cười cơ hồ sắp đau sốc hông.

Lười biếng duỗi hai tay, lại nâng lên ngón tay dụi mắt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt phảng phất như đang ngủ say lại đột nhiên bị bừng tỉnh, chậm rãi vuốt lại có chút chút hỗn độn tóc đen, thần thái cao quý kèm theo một loại mị hoặc khôn kể ngồi thẳng ở trong nhuyễn tháp.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt dung nhan tỏa ra ý cười phong tình quyến rũ, nói: “Thật sự là ngại quá, đêm qua ngủ hơi ít. Vừa rồi thật sự chống đỡ không được, liền thất lễ ngủ bù lại.”

“Nếu Thụy vương phi thiếu ngủ như thế, vậy nhanh thực hiện hứa hẹn nhận lỗi đi? Như vậy. . .” Lăng Tiêm Tiêm khóe môi âm lãnh, nhíu mày trào phúng nói: “Ngươi liền có thể rút lui khỏi phủ thừa tướng nhà ta, hồi Thụy vương phủ của ngươi, sẽ không có người quấy nhiễu ngươi tiếp tục ngủ bù.”

“Nhận lỗi?” Ý cười trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nheo lại, đôi mày thanh tú nhăn lên, phảng phất đối với lời nói vừa rồi của Lăng Tiêm Tiêm có chút không hiểu.

Lăng Tiêm Tiêm hừ lạnh cái mũi, dương cao âm điệu nói: “Như thế nào? Hay là Thụy vương phi lo lắng tổn hại mặt mũi, cho nên sẽ phủ nhận? Trước kia ngươi từng hứa chịu nhận lỗi, đều không phải là Lăng Tiêm Tiêm ta nói lung tung. Ở đây nhiều người như vậy, đều nghe rất rõ ràng, cần bọn họ nói lại cho ngươi nghe sao?”

Đưa tay che lại miệng, giống như vô cùng buồn ngủ ngáp một cái, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẻ mặt tươi cười trả lời: “Nếu cuối cùng không thể ở bên trong phủ thừa tướng tìm được bảo bối Điêu nhi, bổn vương phi sẽ bởi vì vô cớ quấy rầy Tả thừa tướng nghỉ ngơi mà hướng Tả thừa tướng cùng Lăng đại tiểu thư nhận lỗi. Bổn vương phi đã dám nói ra, làm sao có thể phủ nhận?”

Hai mắt Lăng Tiêm Tiêm mang theo ý cười trào phúng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm vang dội nói: “Phương quản gia đã bẩm báo chi tiết với ngươi, nói vẫn chưa tìm được tung tích của Tiểu Kim Điêu trong tướng phủ. Một khi đã như vậy, giờ phút này ta muốn Thụy vương phi thực hiện lời hứa xin lỗi, chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý cười nhìn Lăng Tiêm Tiêm, môi đỏ mọng ôn nhu nói: “Ta đây không phải đột nhiên bị đánh thức sao, căn bản là chưa từng nghe được quản gia bẩm báo cái gì, không đúng sao?”

“Ngươi. . .” Lăng Tiêm Tiêm cắn chặt răng tức giận, ngón tay chỉ vào Phương quản gia nói: “Phương quản gia, Thụy vương phi chưa nghe được những gì mà ban nãy ngươi bẩm báo, ta nghĩ ngươi không ngại bẩm báo lại một lần nữa chứ?”

Cúi mắt, lòng bàn tay phủ lên ngón tay ngọc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẽ ra khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Phương Hoành nói: “Quản gia, các ngươi xác thực không tìm được Điêu nhi ở trong tướng phủ phải không?”

“Đúng vậy.” Phương quản gia gật gật đầu, trả lời ngữ khí tuy rằng ngắn gọn sáng tỏ, lại xen lẫn hơi thở tái nhợt vô lực.

“Như vậy a! Được rồi, nếu Tiểu Điêu nhi căn bản là không ở bên trong phủ thừa tướng, bổn vương phi đương nhiên là bởi vì trực giác sai lầm mà quấy rầy an bình của tướng phủ, bổn vương phi nên tuân thủ lời hứa ban nãy, hướng Tả thừa tướng cùng Lăng đại tiểu thư nhận lỗi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nói, đồng thời từ trên nhuyễn tháp đứng lên.

Chúng tiểu thương cái trán rơi xuống hôi lạnh càng nhiều hơn, thật cẩn thận ngừng thở, nghẹn họng nhìn gót sen của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Tiêm Tiêm, Thụy vương phi đột nhiên đổi tính sao? Nàng. . . Thật sự chịu nhận lỗi với Lăng Tiêm Tiêm?

Người của Linh Cung dịch dung thành tiểu thương bàn tay bám chặt vào hông, cố gắng nhịn cười, trong lòng nhịn không được âm thầm nói: “Thực sự thua ngươi a, trước cười hì hì đem người nâng tới tận mây xanh, sau lại tàn nhẫn đem người ném vào vực sâu vạn trượng. Lăng Tiêm Tiêm mặc dù không bị ngươi đùa chết, cũng bị ngươi làm cho tức chết thôi.”

Quả nhiên, ngay khi Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay trước ngực, đầu ngẩng lên, dùng chóp mũi khiêu khích nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang chuẩn bị nhận lỗi là lúc. . .

Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng nhiên dừng lại gót sen. Tao nhã giơ lên ngón tay ngọc gãi gãi đầu, sau đó Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn về chỗ Phương Hoành đang đứng.

Ngón tay ngọc vốn đang gãi đầu, đưa xuống chỉ về hướng quản gia cùng nhóm ảo ảnh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu có chút khó hiểu đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy! Di. . . . Số người không đúng nha?”

Lăng Tiêm Tiêm vốn đang bày ra một tư thế ngạo mạn, chuẩn bị nghênh đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhận lỗi, hai tròng mắt lập tức lửa giận bừng bừng nhìn về Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đến tột cùng là có chịu nhận lỗi hay không?”

“Ta đương nhiên sẽ nhận lỗi nha, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta là nữ chủ nhân của Thụy vương phủ, nếu là ta nói mà không giữ lời, chẳng phải sẽ làm cho Thụy vương phủ bị mang tiếng là nói không giữ lời sao?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt ngọc nhìn tới Lăng Tiêm Tiêm, mở miệng cười ôn nhu đáp.

“Vậy ngươi vì sao lại đột nhiên đếm đếm số người, mượn lý do kéo dài thời gian?”  Lăng Tiêm Tiêm cưỡng chế trong lòng lửa giận, sắc mặt xanh mét nói.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch lên khóe môi, mở miệng cười hỏi: “Xem ngươi nói này, quản gia rõ ràng mang theo bảy tên thuộc hạ vào tướng phủ tìm Điêu nhi, nhưng mà ta lại phát hiện thuộc hạ mà quản gia mang ra chỉ có sáu người. Rõ ràng  thiếu một người, chẳng lẽ ta không nên hỏi quản gia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì trước sao?”

“Thuộc hạ kia tên là Ngân Lang, lúc ra phủ bỗng nhiên ồn ào kêu đau bụng, nói muốn mượn nhà vệ sinh của Thừa tướng phủ dùng một chút. Yêu cầu nho nhỏ như thế, nếu ta cự tuyệt, cũng quá không cho Thụy vương phi mặt mũi đi? Cho nên ta liền kêu hộ vệ dẫn hắn đi nhà vệ sinh, ta nghĩ Thụy vương phi nhận lỗi xong, vị thuộc hạ Ngân Lang kia cũng sẽ đi ra.” Lăng Tiêm Tiêm cắn răng lạnh lùng nói, ánh mắt lóe ra tia săc bén âm hàn.

Chỉ sợ tên Ngân Lang kia mượn nhà vệ sinh là giả, định ở bên trong phủ giở trò mới là thật đi? Nhưng mấy chục tên hộ trong phủ vệ tất cả đều đi theo Ngân Lang đi nhà vệ sinh, chỉ bằng một mình Ngân Lang hắn, có năng lực để giở trò quỷ gì?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng dời bước đến Lăng Tiêm Tiêm trước mặt, dung nhan tươi cười thản nhiên nói: “Thì ra là thế. Xem Lăng đại tiểu thư chiếu cố thuộc hạ của ta tốt như vậy, ta đây càng nên đối với việc quấy rầy an bình của tướng phủ, mà hướng Tả thừa tướng cùng Lăng đại tiểu thư chân thành xin lỗi.”

Lăng Tiêm Tiêm nhíu mày, hai tròng mắt xem xét nhìn phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: “Chân thành xin lỗi liền miễn đi, đối với việc sáng tinh mơ đến quấy rầy phủ thừa tướng này, Thụy vương phi nói một tiếng thực xin lỗi là được.”

“Lăng đại tiểu thư lòng dạ thật đúng là rộng lớn.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở môi đỏ mọng nói, sau đó giống như muốn làm cho tất cả mọi người nghe được, nàng dương cao âm điệu: “Đối với chuyện hôm nay ta quấy rầy an bình của tướng phủ, ta – Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật sự đúng. . .”

“Chậm đã! Vương phi, những người tướng phủ này căn bản không có tư cách nhận xin lỗi của người.” Ngay khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa muốn nói ra ba chữ “thực xin lỗi”, thanh âm của Ngân Lang lại theo gió vang lên. . .

Bình luận về bài viết này