Đặc công tà phi chương 118

Chương 118: Mạng của nàng, chúng ta bảo hộ.

Edit:  ۣۜJmiu

Beta : Vy nhi

“Tê. . .” Độc Tiên nụ cười tàn ác vừa dứt, nhóm tiểu thương Long Diệu nguyên bản đang vung tay hô to, lập tức mãnh liệt hít khí nhất loạt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân đang bị trúng độc châm .

Nay, dù cho trên bàn gỗ đàn hương không có chứng cứ, dù cho không có lột đi lớp mặt lạ da người trên mặt “Lăng Tiêm Tiêm”, nhưng thân phận nội gián Thương Nguyệt của ả tuyệt không thể nghi ngờ .

Nhưng thân phận nội gián Thương Nguyệt của ả hoàn toàn bị phơi ra ánh sáng thì đã sao, Long Diệu Hoàng và Thụy Vương phi hoàn toàn không làm gì được ả đã là sự thật.

Bởi vì Thụy Vương phi đã bất hạnh trúng độc châm trí mạng của ả, Thụy Vương phi vì bảo toàn mạng sống của mình, nhất định sẽ chịu hộ tống ả bình yên vô sự rời khỏi phủ. Mà Long Diệu Hoàng và Thụy Vương lại là huynh đệ tình thâm, hắn cũng tuyệt không vì trừng trị nội gián Thương Nguyệt quốc, mà không để ý tánh mạng của Thụy vương Phi .

So với vẻ tức giận ngập trời của nhóm tiểu thương Long Diệu, tên nam tử Linh Cung dịch dung thành tiểu thương kia, mắt đen chỉ phóng ra một chút ý cười thản nhiên, cúi đầu không chút để ý thưởng thức ngón tay thon dài.

Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly khóe môi chỉ còn lại một vẻ châm chọc, yên lặng xoay người đến bên bàn gỗ đàn hương, thong thả đem tờ giấy trên bàn giương lên rồi gấp lại, chậm rãi bỏ vào trong tay áo.

Mà giờ phút, trên mặt Ngân Lang đang kề mũi kiếm sắc bén trên cổ họng Độc Tiên, cùng quản gia Phương Hoành và bảy tên ảo ảnh hiện lên một tia lãnh ý cùng trào phúng.

Tiểu Vương phi vô địch nhà bọn họ, sao lại dễ dàng trúng độc chiêu lấy mạng của kẻ địch thế được? Cho nên, ả nội gián Thương Nguyệt này thật đúng là không biết tự lượng sức mình, cần gì trước khi chết lại tự mình rước lấy nhục?

Tình huống gì đây? Ánh mắt Độc Tiên hồ nghi quét qua nhuyễn tháp nhìn tới tờ giấy Hiên Viên Ly vừa thu vào tay áo, lại xem xét vẻ mặt cổ quái xen lẫn ý cười trào phúng của quản gia Phương Hoành và bảy tên ảo ảnh, trong nháy mắt nụ cười thị huyết trên môi Độc Tiên phút chốc bỗng cứng lại.

Mắt ngọc Thượng Quan Ngưng Nguyệt lưu chuyển, nâng ngón tay vén lại sợi tóc đen bên má, đôi môi đỏ mọng ôn nhu nói: “Bổn Vương phi cũng muốn chôn cùng ngươi, chỉ tiếc. . . Diêm Vương gia lại không muốn thu ta.”

Độc Tiên mở to hai tròng mắt vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm vạn phần kinh hãi nói: “Ngươi. . .”

Tại sao có thể như vậy, nam cây Huyết sát hắc châm của nàng rõ ràng đã bắn trúng vào thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Phàm là trúng độc châm của nàng, thân hình liền lập tức cứng ngắc không thể cử động, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vì sao còn có thể nâng ngón tay lên vuốt tóc cơ chứ ?

“Ngươi phóng độc châm quá chậm, tốc độ cần phải nhanh hơn nữa, ta muốn tránh nó quả thật rất dễ dàng. Bất quá, ta đã có bảo y (áo bảo vệ) hộ thể, cần gì phải lãng phí khí lực đi né tránh độc châm của ngươi?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên cười, cử chỉ chậm rãi vén ống tay áo trái lên.

“Nước lửa bất xâm, đao kiếm bất nhập – Kim lũ y.” Ánh mắt Độc Tiên liền nhìn xuống cánh tay trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức thất thanh kêu lên.

Chả trách năm cây Huyết sát hắc châm đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to? Ánh sáng lấp lánh quanh quẩn bao phủ cánh tay, kịch độc Huyết sát hắc châm kia của nàng căn bản là không có theo cánh tay trái tiến vào trong cơ thể nàng, mà là xếp thành một hàng dài màu vàng trên kim lũ y của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Chỉnh tề đem năm cây Huyết sát hắc châm dính trên kim lũ y nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Độc Tiên nói: “Ngươi đưa ta lễ vật Huyết sát hắc châm, ta cũng không thực thích cho lắm, liền đem trả lại cho ngươi, thế nào?”

Thân hình lung lay tựa như cây khô gặp gió, Độc Tiên hai tròng mắt chua sót nhắm lại.

Dùng Huyết sát hắc châm của nàng đến đối phó lại nàng, mặc dù bản thân nàng có sẵn giải dược, nhưng mà trúng Huyết sát hắc châm thân hình sẽ cứng lại trong nháy mắt, nàng làm sao có thể thay chính mình giải độc đây?

Trên thế giới bi kịch nhất chính là cái chết kiểu này đây, không phải là đem tánh mạng chôn vùi trong tay kẻ thù, mà chính là chết bởi vũ khí thành danh của chính mình. Này. . .

“Huyết sát hắc châm  là vũ khí mà Độc Tiên ngươi ngày thường yêu thích nhất, ta chỉ là có ý tốt muốn đem nó trả lại cho ngươi mà thôi,  trên mặt ngươi như thế nào lại toát ra biểu tình không nguyện ý thu về ?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngón tay ngọc khẽ vuốt Huyết sát hắc châm trong lòng bàn tay, vẻ mặt mị cười lưu luyến nhìn về phía Độc Tiên đang nhắm mắt.

Nàng biết nữ tử trước mắt này là thuộc hạ của Thương Nguyệt Thái tử – Dạ Dật Phong, là nội gián của Thương Nguyệt quốc ẩn núp ở Long Diệu quốc, nhưng thật không ngờ rằng ả ta lại là Độc Tiên từng làm cho người khác nghe tin đã sợ mất mật ở trong chốn giang hồ.

Thẳng đến khi Huyết sát hắc châm bại lộ, nàng mới biết được thân phận thật sự của nội gián Thương Nguyệt này.

Trong Ảo ảnh cung có một quyển sách ghi lại về võ lâm nhân sĩ chính tà, trong sách rõ ràng có viết: Độc Tiên Mộng La Yên, xinh đẹp như hoa, tâm tư rắn rết. Người này am hiểu nhất dịch dung cùng sử độc, vũ khí đoạt mạng chính là Huyết sát hắc châm.

“Tê. . .” Nghe được hai chữ ‘Độc Tiên’ này, nhóm tiểu thương Long Diệu lộ vẻ mặt sợ hãi, không khỏi đồng thời lui lại phía sau mấy bước.

Bọn họ tuy rằng đều không phải là người trong giang hồ, nhưng đối với danh hiệu Độc Tiên thì cũng đã nghe tiếng. Độc Tiên Mộng La Yên — vốn là một yêu nữ giết người không chớp mắt nổi tiếng trong chốn giang hồ, ả ta có một thân võ công âm hiểm, lòng dạ ác độc làm người khác khó lòng phòng bị, vô số giang hồ bạch đạo đều chết thảm trong tay ả.

Bất quá vài năm trước, trong giang hồ có đồn đại rằng Độc Tiên bỗng nhiên biến mất một cách biệt tích (không rõ tung tích). Thật sự là không ngờ được, Độc Tiên cư nhiên lại là thuộc hạ của Thương Nguyệt Thái tử, mà sự biến mất của ả thật ra là ẩn núp ở Long Diệu Hoàng Triều đóng vai nội gián.

Chờ một chút, bọn họ vì sao phải sợ hãi Độc tiên? Độc tiên này lợi hại ngoan độc thì như thế nào, ở Long Diệu bọn họ đứng trước mặt Thụy Vương phi, ả ta không phải cũng chỉ có ngoan ngoãn bó tay chịu trói sao?

Hừ! Suy nghĩ của nhóm tiểu thương Long Diệu vội lay chuyển, không khỏi đồng thời hai tay chống lên thắt lưng, hiên ngang bước lên phía trước một bước, nhất tề dùng lỗ mũi khinh thường hừ lạnh nhìn về phía Độc Tiên.

Giờ khắc này, căn bản nhóm tiểu thương Long Diệu lúc này không còn sợ nàng như ma nữ nữa, mà nghiễm nhiên trong lòng cảm nhận Thượng Quan Ngưng Nguyệt chính là thần nữ, một người có thể thay Long Diệu bọn họ chặt đứt nhuệ khí của Thương Nguyệt quốc – một vô địch thần nữ.

Hai tròng mắt nhắm chặt đột nhiên mở, Mộng La Yên ánh mắt âm lệ nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: “Hôm nay là ngươi thắng, Mộng La Yên ta không còn lời nào để nói, muốn chém muốn giết tùy ngươi. Bất quá ta xem khí sắc của Long Diệu ngươi cũng không được bao lâu, đợi cho thời điểm Long Diệu máu chảy thành sông, Mộng La Yên ta trên đường đi tới hoàng tuyền sẽ thoải mái cười lớn.”

“Ôi, đã chết đến nơi cư nhiên còn không quên nguyền rủa Long Diệu ta.” Khóe môi cười khẽ cong hình cung, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ vung tay, đem năm cây Huyết sát hắc châm hất rơi xuống đất.

“Ta vốn đang do dự, là dùng Huyết sát hắc châm lấy mạng của ngươi, có thể làm ô uế tay của ta hay không?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt ngọc yêu dã khẽ chuyển, môi đỏ mọng tà mị khẽ nhếch: “Nay, nghe được lời tức cười của ngươi nguyền rủa Long Diệu Hoàng Triều ta, ta liền ngộ ra quả thật sẽ làm ô uế tay của ta. Cho nên. . . Ta quyết định, đổi cho ngươi một cái chết oanh động khác.”

“Ngươi. . .” Độc tiên Mộng La Yên nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt còn nổi rõ gân xanh nói: “Ngươi muốn như thế nào?”

Mộng La Yên vừa dứt lời, Ngân Lang nhanh chóng rút mũi kiếm để ở cổ họng Mộng La Yên về. Lợi kiếm hướng tới vỏ kiếm bên hông phút chốc cắm xuống, cổ tay Ngân Lang cực nhanh vung ra, từ tay áo hắn một sợi dây sắt nhỏ dài lập tức bắn ra.

Làm thuộc hạ thân cận của Vương phi,  hắn đối với tác phong làm việc của Vương phi tự nhiên so với những người khác càng hiểu biết hơn. Trong chơp mắt dây sắt nhỏ kia buộc chặt cánh tay Mộng La Yên ra đằng sau, Ngân Lang mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Ý của Vương phi nhà ta là. . . để cho vạn danh cấm vệ quân của Long Diệu ta hướng về phía ngươi phóng tên, để cho vạn mũi tên lạnh băng kia xuyên qua thân hình ngươi, sau đó chúng ta sẽ từ từ thưởng thức hình ảnh ngươi chết không toàn thây mà sảng khoái cười.”

“Không hổ là thuộc hạ thân cận của ta, mặc dù thời gian tiếp xúc với ta không dài, cũng đã có thể chuẩn xác nghiền ngẫm tâm tư của ta. Thật đáng khen!” Dung nhan tràn đầy  ý cười thản nhiên. Sau khi nói xong Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền nâng ngón tay ngọc thưởng thức tóc đen, đồng thời quay người đi ra ngoài thư phòng.

Làn váy, ống tay áo đón gió khẽ lay động, bước đi nhẹ nhàng như cánh sen. Gió nhẹ tùy ý xoay tròn,  toàn thân nàng thản nhiên phóng thích ra một chút tà khí.

Ngân Lang hướng về phía người đang bước ra ngoài thư phòng – Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi sâu thắt lưng, biểu tình vạn phần cung kính, thanh âm vô cùng thần phục nói: “Tất cả đều do Vương phi biết cách dạy dỗ.”

Khóe miệng vạn phần run rẩy nhìn theo bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhóm tiểu thương Long Diệu trên trán nhỏ đổ ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Thụy Vương phi chính là Thụy Vương phi a, một khi rơi vào tay nàng, nếu muốn nàng cho ngươi chết một cách thống khoái (thoải mái), chỉ có thể nói thật là may mắn do tổ tiên có tích đức mà thôi.

Nhưng lập tức, nhóm tiểu thương Long Diệu lại cùng nhau trợn trừng mắt nhìn về phía Độc Tiên Mộng La Yên.

Xứng đáng, ai bảo ngươi nguyền rủa Long Diệu Hoàng Triều ta máu chảy thành sông, ai bảo ngươi ở Long Diệu Hoàng Triều bọn ta gây cảnh sóng gió. Thụy Vương phi ban thưởng cho ngươi chết không toàn thây, chúng ta hoàn toàn dơ hai tay tán thành.

Tuấn mi lạnh lùng liếc nhìn,  sau đó lại chĩa mũi kiếm lên cổ họng Mộng La Yên, hai mắt nhanh chóng quét qua chỗ quản gia cùng sáu gã ảo ảnh, Ngân Lang mở miệng nói: “Đem ả áp giải vào trong sân, đừng để ả làm mất nhã hứng của Vương phi.”

Quản gia Phương Hoành của Thụy vương phủ cùng sáu gã ảo ảnh đồng loạt gật đầu, lập tức đem Mộng La Yên mặt xám như tro đang bị dây xích gắt gao trói chặt, áp giải hướng ra phía ngoài thư phòng.

Cùng lúc đó, nhóm tiểu thương Long Diệu cũng vội vàng đuổi theo ra ngoài thư phòng, tựa hồ không muốn bỏ qua cảnh tượng xử quyết nội gián Thương Nguyệt quốc.

Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, khóe miệng ủy khuất chỉ biết theo đuôi sau nhóm tiểu thương Long Diệu.  Dân chúng Long Diệu dường như có chút quên hết lễ nghi đi?

Nói như thế nào đi nữa, thì Hiên Viên Ly hắn cũng là vua của một nước a, mặc dù muốn rút khỏi thư phòng đi xem tuồng, tựa hồ. . . Cũng nên để cho Hiên Viên Ly hắn đi trước chứ?

Trong nháy mắt, giữa tiền viện Tả tướng phủ —

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Ly Sóng vai mà đứng, cánh tay khoanh lại đứng yên ở một bên hành lang. Những người còn lại song song  đứng thẳng phía sau, một đám ngừng thở theo dõi .

“Mộng La Yên, an tâm mà ra đi. Ta sẽ gửi cho Thương Nguyệt Thái tử  một phong thư cầu tình, khiến cho hắn vì thuộc hạ thành sự không có bại sự có như ngươi, hảo hảo siêu độ vong hồn.”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thanh âm cười trào phúng vừa dứt, chính giữa sân đương xử dụng mũi kiếm đặt trên cổ họng Mộng La Yên, quản gia cùng sáu gã  ảo ảnh, lập tức thu kiếm lại bên hông, mặt không đổi sắc lui về phía hành lang, chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt giờ phút này đang đứng.

Hiên Viên Ly mắt đen lãnh đạm quét mắt nhìn nhóm cấm vệ quân đang giương cung đứng trên mái hiên, cùng với nhóm cấm vệ quân đang bao vây bốn phía,  lập tức dùng nội lực phát âm nói: “Cấm vệ quân nghe lệnh, chuẩn bị phóng tên giết chết nội gián Thương Nguyệt quốc.”

“Dạ.” Âm thanh cung kính như sấm đồng thời vang vọng trong gió, vạn danh cấm vệ quân giương cao cung tiễn trong tay, mũi tên lạnh băng nhất tề nhắm ngay vào Mộng La Yên đang bị trói chặt ở chính giữa sân.

Vạn mũi tên này một khi được bắn ra, thì dù có mọc thêm cánh cũng khó thoát khỏi, huống chi cánh tay ả nay còn bị trói chặt? Biết không thể tránh khỏi tử kiếp,  Mộng La Yên hai tròng mắt nguyên bản sợ hãi, giờ khắc này ngược lại có vẻ bình tĩnh cực kỳ.

Dạ thái tử, thuộc hạ vô năng, sau này không thể tiếp tục thay người dốc sức! Trong lòng âm thầm nói ra di ngôn trước khi lâm chung, Mộng La Yên phút chốc ngửa đầu ra phía sau mặt hướng lên trời, lẳng lặng chờ đợi số phận bị vạn tiễn xuyên tâm.

Nhưng mà, vừa lúc đó —

Trong gió bỗng nhiên chợt vang lên một đạo âm thanh làm Mộng La Yên vạn phần kinh hỉ, lại làm cho đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Chậm hãy bắn tên, mạng của Độc Tiên, chúng ta bảo hộ.”

Bình luận về bài viết này