Đặc công tà phi chương 141

Chương 141: Thử nghiệm uy lực

Edit: ۣۜTۣۜSa

Beta : ۣۜVy ۣۜVy

Trong cơ thể Huyết Bàng vương đã mất đi Huyết Phách Thần Châu, đương nhiên sẽ không còn giống như lúc trước có thể chịu được nước hồ lạnh băng như vậy.

Chỉ thấy thân hình Huyết Bàng vương vốn đang chìm vào trong hồ, cánh lớn vỗ liên tục, cuốn theo vô số cành hoa, nó nhanh chóng phi lên trên bờ.

Má ơi, đông chết nó, đông chết nó! Nếu không phải nó dùng tốc độ cực nhanh phi lên bờ, phỏng chừng giờ khắc này nó đã muốn biến thành huyết thứu đóng băng để cho người ta chiêm ngưỡng rồi.

Huyết Bàng Vương cả người lạnh run, khóe mắt run rẩy nhìn bọt nước dính trên lông chim đã ngưng tụ thành vô số khỏa băng nho nhỏ trong suốt, mỏ dài khẽ vểnh lên giả bộ đáng thương, sau đó chạy vội tới vách tường bên trái một mặt động, dùng vách tường thô ráp nhè nhẹ cọ đi các hạt băng đọng lại trên lông.

Mà vào giờ phút này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị Huyết Phách Thần Châu chạm đến ấn ký hình hoa sen trên trán, cũng đang chậm rãi nhắm mắt lại đứng im tại chỗ, cả người dường như đang yên tĩnh lâm vào giấc ngủ say.

Huyết Phách Thần Châu cùng với ấn ký hình hoa sen trên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt đồng thời phóng ra ánh sáng chói mắt màu đỏ, làm cả sơn động sáng lên đẹp đẽ dị thường.

Mái tóc cùng áo bào tung bay theo gió lộ ra đường cong mê người, tay áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt lay động, viên thủy tinh thạch chứa đựng linh lực, lại từ bên trong tay áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt tự động bắn ra ngoài.

Đinh một tiếng thanh thúy, thủy tinh thạch bay về hướng Huyết Phách Thần Châu, trong nháy mắt nhập vào bên trong Huyết Phách Thần Châu.

Ngay khi Huyết Phách Thần Châu cùng thủy tinh thạch hòa làm một thể, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn đang nhắm mắt đứng yên, lại chậm rãi xoay tròn.

Thời gian từng chút trôi qua, bên trong sơn động ánh sáng đỏ càng ngày càng sáng, càng ngày càng đỏ. Cùng lúc đó, viên Huyết Phách Thần Châu cũng bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh, chuyển động ở giữa đóa hoa sen trên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt

Thấy tình hình này, vốn dĩ Huyết Bàng Vương đang dùng vách động sần sùi cọ xuống những hạt băng đọng lại trên lông chim, cũng nhanh nín thở, trợn to mắt ưng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Huyết Phách Thần Châu xoay tròn tốc độ càng lúc càng nhanh, dần dần lộ ra hình tròn màu đỏ, từ từ nhập vào ấn ký hình hoa sen trên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cùng lúc đó ánh sáng đỏ diễm lệ tràn ngập bên trong động cũng tụ tập toàn bộ hướng tới thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Gió đêm từ từ thổi qua, tất cả những tia sáng không nhập được vào trong cơ thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt, liền chuyển biến thành dòng khí màu đỏ tiến vào trong ấn ký hoa sen trên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Biết linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã tăng lên và cũng đã thành công dung hợp Huyết Phách Thần Châu, Huyết Bàng Vương nhếch miệng cười khúc khích chạy nhanh tới trước mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Mở rộng cánh lớn vuốt ve hai vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Huyết Bàng Vương vui vẻ mở miệng nói: “Chủ nhân, đi! Đi ra ngoài thôi, dùng linh lực thử gảy Huyết Tỳ Bà, để xem sẽ có uy lực như thế nào.”

“Ừm.” lông mi xinh đẹp khẽ động, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở mắt ra, vẻ mặt cười tươi mị hoặc gật đầu với Huyết Bàng Vương, đồng thời ngón trỏ tay trái hướng phía tảng đá cách đó không xa nhẹ nhàng ngoắc.

Huyết Tỳ Bà đang nằm im trên tảng đá, nhất thời bị linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt triệu hồi, phút chốc liền bay đến trước mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vung lên, ôm Huyết Tỳ Bà vào trong ngực, nàng phát hiện, trước đây khi ôm đàn nàng cảm thấy có chút nặng, nhưng mà lúc này ôm Huyết Tỳ Bà trong tay nàng lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt bước về phía cửa động nhỏ hẹp, thân thể hơi nghiêng một chút liền ôm đàn chậm rãi đi ra ngoài động.

Mà Huyết Bàng Vương kể cả nghiêng hẳn người, nhưng đối với cửa động chật hẹp mà nói, thân thể của nó vẫn lớn hơn cho nên thân thể vẫn đang còn vướng lại trong động.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Huyết Bàng Vương thở hổn hển, thân hình khổng lồ liều mạng chen ra bên ngoài, khóe miệng không khỏi hơi hơi co giật hỏi: “Mi. . . Cần giúp không?”

Huyết Bàng Vương bị cửa động chật hẹp đè ép thân thể cảm thấy rất đau, nhưng vẫn nhe răng trợn mắt trả lời: “Không cần giúp đỡ! Lúc trước ta có thể chen vào, thì bây giờ tự nhiên cũng có thể chen ra.”

“Ngàn vạn lần đừng nói với ta rằng, trước kia mi cũng dùng cách này, cứng rắn ép thân hình khổng lồ của mi chen vào bên trong sơn động đấy nhá?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng nhìn cái bụng bự của Huyết Bàng Vương, khóe miệng giựt giựt càng thêm lợi hại nhắc nhở: “Ta nói. . . mi là đồ ngốc a, tại sao mi không hít vào một hơi, hóp bụng lại??”

Huyết Bàng Vương dừng lại hàng động liều mạng ép thân thể ra khỏi cửa động, con ngươi đen lúc này lưu chuyển vài cái.

Di, đúng rồi, nó thế nào lại không nghĩ ra chứ? Nếu như hóp bụng lại, bụng mình sẽ nhỏ đi rất nhiều, như vậy cái bụng bự của mình sẽ không bị cửa động chật hẹp kẹp lại?

Huyết Bàng Vương vội vã hít vào một hơi cái bụng tròn xoe bé lại rất nhiều, thân thể cao lớn lắc trái lắc phải một chút, có thể nói là cực khổ một trận mới chui được ra ngoài.

Huyết Bàng Vương nhẹ nhàng vỗ cánh, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong tròng mắt đen lộ vẻ ngượng ngùng, cười nói: “Hì hì, vẫn là chủ nhân thông minh nhất.”

Chỉ là hít vào để hóp bụng mà thôi, cái này cũng là thông minh nhất sao? Đỉnh đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt tựa như có một đàn quạ đen bay qua, quanh người cũng tựa như có một cơn gió lạnh thổi qua.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ngón tay vuốt ve cánh lớn đỏ như máu của Huyết Bàng Vương, thanh âm ôn nhu như nước nói: “Ngốc Bảo, sau này đừng gọi ta là chủ nhân, sửa lại gọi ta là Nguyệt chủ tử đi, như vậy nghe có vẻ thân thiết hơn.”

” Được, Nguyệt chủ tử.” Huyết Bàng Vương cười hì hì đáp lại đồng thời, đầu lập tức làm nũng nhẹ nhàng cọ cọ vào cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt,.

Chờ một chút, Nguyệt chủ tử vừa gọi mình là gì, Ngốc Bảo sao? Huyết Bàng Vương nhận ra có gì đó không đúng, dừng lại động tác cọ cọ một chút, rút đầu ra khỏi vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Tại sao tên nó tự nhiên đổi từ cái tên diệt uy phong Tiểu Bàng Nhi, sang một cái tên mới càng thêm diệt uy phong – Ngốc Bảo vậy? Nó không phải là nhất thời hồ đồ, quên không nghĩ ra hít vào dể hóp bụng lại chen qua cửa động thôi sao, chuyện này. . . Tựa hồ vẫn chưa tính là ngốc mà?

Cánh lớn vỗ vỗ, hai chân liên tục giẫm giẫm mặt đất, Huyết Bàng Vương quẫn bách nói: “Nguyệt chủ tử, ngài không nên kêu người ta là Ngốc Bảo nha. Người ta thật ra vẫn rất là thông minh, chỉ là. . . Thỉnh thoảng sẽ phạm chút hồ đồ thôi mà.”

Bộ dạng nũng nịu của Huyết Bàng Vương nhìn qua rất là khả ái, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhịn không được cười khúc khích nói: “Ngốc Bảo tên này rất êm tai a! Bàng bảo bối của ta, Bàng bảo bối ngốc. Ta tuyên bố, sau này sẽ gọi ngươi là Ngốc Bảo.”

Nó ngốc, cũng không phải là ngốc vì không biết hít vào hóp bụng để đi ra sơn động chật hẹp, mà ngốc vì nó đối với mình chân thành không gì sánh được.

Kỳ thực từ một khắc kia khi mà nó tình nguyện nhận hết nhiệt lưu nóng bỏng đau đớn, cũng muốn lấy Huyết Phách Thần Châu từ trong cơ thể ra, để cho nàng dung hợp đề cao linh lực, nàng đã muốn gọi nó là Ngốc Bảo.

Ngốc Bảo, Bàng bảo bối của Nguyệt chủ tử, Bàng bảo bối ngốc? Ý nghĩa của cái tên này so với cái tên Tiểu Bàng Nhi đương nhiên hay hơn nhiều, thế nhưng. . . Cái tên này so với Tiểu Bàng Nhi mà nói còn muốn diệt uy phong bao nhiêu a?

Mà thôi mà thôi, Ngốc Bảo thì Ngốc Bảo đi. Ai bảo nàng là chủ nhân của nó, thôi thì nàng thích thế nào gọi thì gọi như thế đi.

Ngửa đầu chu mỏ, im lặng nhìn bầu trời đêm đầy sao. Cuối cùng vẫn chấp nhận cái tên Ngốc Bảo, cái tên này quả là diệt hết uy phong một đời Bàng Vương của nó. Huyết Bàng Vương cúi đầu xuống, cánh lớn vô lực chỉ Huyết Tỳ Bà trong ngực Thượng Quan một nói: “Nguyệt chủ tử, sử dụng linh lực gảy tỳ bà, nhìn xem uy lực của nó như thế nào?”

“Ừm.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt điểm nhẹ đầu, trong mắt mang theo ý cười, linh lực trong cơ thể lúc này đã thành công dung hợp thậm chí còn được nâng cao, truyền tới mười ngón tay nhỏ và dài.

Tang — ngón tay nhẹ nhàng gảy, dây đàn vũ động. Đấu khí màu hồng yêu diễm hiện lên, âm nhạc trong nháy mắt tràn ngập ở trong sơn cốc.

Cổ tay trắng nõn khẽ động, ngón tay ngọc nhỏ dài gảy trên dây đàn, nguyên bản âm thanh tỳ bà khuếch tán khắp nơi liền ngưng tụ lại, bắn thẳng về phía thác nước cao ngất.

Nguyên bản thác nước treo tít trên cao tựa như một dải lụa trắng treo giữa trời, lúc này lại giống như cuồng phong sóng dữ, tốc độ cực kỳ mau.

Thác nước phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc, vách đá trơn truột vẫn ẩn núp sau lưng thác nước, lập tức liền bị thác nước điên cuồng chấn vỡ, đá vụn xoay tròn bay tán loạn.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thông qua ngón tay khẽ phất dây đàn, thu lại lực ảnh hưởng lên thác nước.

Thác nước lại trở lại như dĩ vãng, hiền hòa như một dải lụa trắng được treo giữa bầu trời, nhưng mà vách đá trơn truột giấu ở sau lưng nó cũng không tồn tại nữa, thay vào đó là một hang động, hang động vừa sâu vừa lớn giống như được ngàn tên nhân công trải qua vô số năm gian khổ đào ra vậy.

Đột nhiên thanh âm tỳ bà chuyển đổi từ ôn nhu ấm áp sang thâm trầm hùng hậu.

Mười ngón tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn như cũ khống chế dây đàn, khống chế tiếng đàn hướng về phía một mảng hoa dại sặc sỡ trên mặt đất.

Mặt đất chấn động trán nứt ra, bụi đất bay tứ phía. Nguyên một mảng hoa dại đẹp đẽ khoe sắc mọc lan tràn trên mặt đất trong nháy mắt dường như bị lửa lớn đốt cháy toàn bộ tàn lụi hóa thành tro.

Huyết Bàng Vương hai mắt mở lớn nhìn mặt đất, khóe miệng run rẩy vạn phần, trong lòng nhịn không được co giật, ho khan một cái nói: “. . . Nguyệt chủ tử thân ái! Chẳng qua là thử nghiệm uy lực của Huyết Tỳ Bà thôi mà, cũng không cần phải ở nơi ở xinh đẹp của ta, phá hủy thành một đống hỗn độn như vậy chứ?”

Thu lại ngón tay trên dây đàn, mắt ngọc mang theo ý cười mị hoặc quét một vòng sơn cốc, sơn cốc giờ phút này đã thành một đống hỗn độn không chịu nổi.

Đối với uy lực cường hãn mà Huyết Tỳ Bà phát ra, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất là hài lòng, môi đỏ mọng lộ ra tươi cười xinh đẹp nói: “Ngốc Bảo, đi, lập tức theo ta đi đến Tuyết Ảnh các.”

“Ồ!” Huyết Bàng Vương thu lại run rẩy trong lòng, thân thể cao lớn hơi cong xuống, cánh lớn mở ra hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ý bảo Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên lưng nó.

Ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng thập phần khí phách, Huyết Bàng Vương nhanh chóng điểm hai chân một cái, chở Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay nhanh lên trời cao . . .

Bình luận về bài viết này